Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 876 - Chương 138: Lời Lẽ Hoang Đường. (3)

Hắc Oa Chương 138: Lời lẽ hoang đường. (3)

Giản Phàm dù cố gắng tập trung hết sức, nhưng cảm giác đầu óc mình vẫn có chút chếch choáng, tựa hồ vừa ngủ li bì mấy ngày mấy đêm tỉnh dậy vậy, ở cổ còn có cảm giác buồn nôn nhẹ, những triệu chứng này đều không bình thường, nhưng y không kịp suy nghĩ, còn phải dồn hết tâm trí ứng phó với chuyện trước mắt:” Tiếp đó tôi nghĩ tâm tình cô ấy không tốt, muốn tìm người tâm sự, vừa vặn không có chuyện gì, nên tôi tới. Quả cửa là lúc 5 giờ chiều, người mở cửa mặc quần dài, đeo tạp dề trắng, giống giúp việc, vóc dáng khá cao, hơi mập ... Tôi không quá để ý, vừa đi vào cảm giác phía sau bất thường, có người lao tới, tôi giật khuỷu tấy ra sau, người đó kêu lên ... Nhưng động tác của tôi chậm một chút, bị kẻ đó dùng cánh tấy siết cổ, sau đó bị bịt mồm mũi, tôi ngửi thấy mùi lạ, chắc là thuốc gây mê.”

Hai cảnh sát vẫn câu nói đó: “ Tiếp.”

“ Tiếp đó không biết gì nữa, sáng nay tỉnh lại, giống như nằm mơ, tôi phát hiện đang ở trạm thu phí vào đường cao tốc ... Sau đó về nhà bị các anh bắt, toàn bộ chỉ có thế.”

Giản Phàm cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại trần thuật rành rọt chuyện trải quả, có điều càng nói càng giống có ẩn tỉnh, vị trẻ tuổi kiêm luôn vai trò thư ký kia viết chưa đầy một trang, có chút không vui trừng mắt nhìn Giản Phàm. Vị có tuổi trầm ngâm, đổi phương thức tra hỏi: “ Chuyện này tạm gác lại, tôi hỏi anh, anh có quản hệ gì với Sở Tú Nữ?”

“ Đối tác làm ăn.”

“ Chỉ thế thôi sao, không có quản hệ nam nữ không chính đáng?”

“ Không!” Lúc này tình thế không rõ ràng, nói nhiều sai nhiều, Giản Phàm trả lời đều ngắn gọn:

“ Thế à, tôi không vòng vo nữa, có chứng cứ tôi nói rằ, hi vọng anh phối hợp với công tác của chúng tôi, dù sao chuyện trọng đại, thời gian cấp bách, chúng tôi không có thời gian chơi đánh đố.”

Vị già hơn ra hiệu cho camera quản sát, tức thì có cảnh sát pháp y đưa khay vật chứng vào.

Ảnh đưa rằ, từng tấm từng tấm bày ra bàn, Giản Phàm càng xem càng trố mắt, vị trẻ tuổi nắm bắt ngày biểu cảm đó, cười nhạt: “ Không có quản hệ mà khắp phòng đều là dấu vân tấy của anh à? Không có quản hệ gì mà cô ta đưa anh vào phòng ngủ, còn uống rượu vang với nhau? Có phải khi đó còn làm gì không? Đừng hiểu lầm, chuyện riêng không trong phạm vi điều tra, tôi không châm chọc anh đâu, chỉ làm rõ tình hình thôi.”

Giản Phàm mặt co giật, nếu đoán không lầm thì trong lúc hôn mê bị người ta ấn dấu vân tấy khắp nơi rồi, có nói không ai tin: “ Khi đó tôi hôn mê.”

“ Vậy nhìn cái này có nhớ ra không? “ Vị già đưa tới hai cái túi, một cái như trống không, một cái thì bên trong là cái quần lót nam:

Giản Phàm nhìn một cái hiểu ra gì đó, vội cởi thắt lưng nhìn xuống, kinh ngạc hiện rõ lên mặt, quần lót của mình bị thay rồi, là màu đen mà mình ghét nhất, cái trong tấy người ta là cái mình thích.

Vị có tuổi coi biểu hiện của Giản Phàm là một đột phá: “ Một cái quần lót phát hiện trong phòng vệ sinh, của nam, còn hai sợi lông trên giường ... Anh giải thích ra sao? Không cần kiểm tra ADN tôi cũng biết là của ai rồi, anh nói sao đây?”

Giản Phàm quản sát kỹ hơn cái túi còn lại, té ra không phải là túi không, phát hiện 2 sợi lông đen ngắn quăn queo, không đoán cũng biết là ở vị trí nào, vẻ mặt cứ như bị người ta đạp một cái từ chính diện, cố gắng hết sức ổn định tinh thần: “ Nếu tôi nói là trong lúc hôn mê bị người ta giở trò, các anh có tin không?”

Câu trả lời tự biết, chẳng ai tin.

Người trẻ tuổi phát ra một âm thanh chế nhạo, chứng cứ bày rõ rành rành trước mắt còn nói lăng nhăng được, cái loại mặt dày thế này thật hiếm có, mỉa mai hỏi: “ Vậy anh có mất cái gì không? Ví như di động, ví tiền?”

“ Không! “ Giản Phàm thấy khô miệng, khẽ lắc đầu:

“ Trang sức quý giá thì sao?”

“ Không.”

“ Thế thì lạ quá nhỉ, theo như anh nói là thế này, có người gọi anh vào tiểu khu cao cấp, khắp nơi có camera giám sát, sau đó đánh thuốc mê anh rồi lại tốn công vòng quả camera giám sát đưa anh đi mười mấy km mà không ai biết, cuối cùng để xe bên đường một đêm, hôm sau anh tự tỉnh lại? “ Người trẻ tuổi giọng cực kỳ chướng tắi, như đang trêu đùa thằng ngốc:

Giản Phàm không bị chọc giận, vẫn đáp ngắn gọn: “ Đúng.”

Người trẻ tuổi gằn giọng:” Vậy anh thử giải thích xem kẻ đó làm thế vì sao, vì lấy của anh một cái quần, vài sợi lông? Anh tự nghe xem bản thân nói có tin không?”

Giản Phàm nói sao đây, ngày chính bản thân còn không cách nào tin nữa là, đây là cái hố, không biết ai đào, nhưng đủ chôn mình rồi, với thể chế này, không có chứng cứ người ta còn tóm lấy giam năm ba tháng tìm chứng cứ cơ mà, nữa là chứng cứ rành rành.

Y quá rõ cách làm việc của cảnh sát, bọn họ chỉ cần công trạng, sẽ không tốn thời gian nghĩ tới khả năng khác đâu.

Lòng lạnh toát, Giản Phàm cố giữ tỉnh táo đầu óc xoay chuyển tốc độ cao. Mẹ nó, Sở Tú Nữ, cô đừng có chết, cô chết rồi thì mạng tôi đem ra đền là cái chắc.

Giằng co, hai thẩm vấn viên tìm kiếm điểm đột phá, nét mặt Giản Phàm lúc này như đang mơ hồ nhận ra chuyện không nhỏ, thầm nghĩ chắc đang hoảng hốt lắm đây, thế nào cũng ảnh hưởng tới tinh thần, dù sao y trước giờ đứng ở phía cảnh sát chứ không phải bị tra hỏi mà.

“ Sao, giờ đã thẳng thắn nói chuyện được chưa?” Vị có tuổi khách khí dụ dỗ, nói như vẻ thông cảm lắm:” Chuyện tình cảm cá nhân giữa anh và Sở Tú Nữ, chúng tôi không hứng thú, nhưng hành tung của anh từ tối quả tới sáng nay phải thành thật khai báo, đó là con đường duy nhất giúp anh thoát liên quản.”

“ Tôi thực sự bị hôn mê, hơn nữa dù chúng tôi có quản hệ cũng không thể lôi vào vụ án.” Giản Phàm bình tĩnh trả lời:

“ Nên chúng tôi chỉ triệu tập, chứ không giam giữ.” Người trẻ nói một câu chặn họng như để đề phòng Giản Phàm lấy đây làm cớ:

Giản Phàm thấy không thể cứ ở thế bị động nữa rồi, trước kia phải dụ hai thằng ngốc trước mặt mình cho biết tình hình đã mới có thể ứng phó: “ Vậy các anh có chứng cứ chứng minh tôi liên quản tới vụ án không?”

“ Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân, hơn nữa triệu tập hình sự giam giữ 48 tiếng, anh nghĩ chúng tôi không tìm ra chứng cứ à? “ Người trẻ tuổi uy hiếp:

Thái độ Giản Phàm thay đổi:” Các anh tìm được chứng cứ hãy tới đóng đinh tôi, đi tìm người đi, đừng tốn thời gian ở chỗ tôi.”

“ A ... “ Vị lớn tuổi tức thì tóm được sơ hở, cứ như phát hiện ra lục địa mới, hỏi vặn Giản Phàm: “ Chúng tôi không hề nói, sao anh biết chúng tôi tìm người?”

“ Nói thừa, nếu các anh tìm được người rồi, có vấn đề gì còn khách khí với tôi thế này không? Sớm còng tôi lại rồi. “ Giản Phàm giơ hai tấy tự do lên khinh bỉ nhìn hai thẩm vấn viên: “ Nếu đã biết tôi là ai, thì các anh nghĩ đi, tôi có để lại quần lót, vân tắy, lông ... Cả đống vật chứng ở hiện trường để chụp tội lên đầu mình không? Cảnh sát gây án lại làm chuyện ngu xuẩn đó à? Đừng nói chúng tôi không hề có quản hệ, dù có cũng không liên quản tới vụ án.”

Hai thẩm vấn viên khựng lại không nói được gì, cái này đúng thật, không hiểu sao nghi phạm bỗng dưng đổi thái độ, lúc đầu thì đáp ngắn gọn giờ lại nói nhiều như vậy, không rõ bị kích thích gì.

Bình Luận (0)
Comment