“ Mọi người giải tán, giải tán đo ... Vừa rồi chúng tôi chấp hành nhiệm vụ, bắt một nghi phạm trọng yếu ... Mọi người chú ý, đám người này chuyên đi xe moto đập phá xe hơi của người khác, ai có xe trông coi cẩn thận ...” Dân cảnh tới hiện trưởng giải thích như thế, chân tướng bị che đậy, người dân quản tâm xe của mình, xôn xào thảo luận dần tản đi.
Thương Đại Nha nghênh ngang dẫn đám đàn em đi rằ, vốn nhìn xung quảnh toàn xe cảnh sát nên đám lưu manh hơi ngán, nhưng nhận được mệnh lệnh là cảnh sát chỉ duy trì trận tự không bắt người, lại có vài cảnh sát vẫy tấy với họ, tự tin bành trướng: “ Nhìn thấy chưa các anh em, cớm là anh em của chúng tắ, sau này kẻ nào chọc chúng tắ, đánh chết mẹ chúng.”
Cả đám người rút ga hò hét như điên ngoài đường, làm ai thấy cùng tránh.
“ Nha ca, Tiểu Quỳnh thì sao? “ Một tên thủ hạ hỏi, đang nói tới người đóng vai vợ Hàn Công Lập:
“ Sao là sao?”
“ Anh tát mấy cái sưng cả mặt, người ta đòi thêm tiền.”
“ Thêm tiền cái rắm, bắn một phát mới 200, tát 2 cái chẳng cần dạng chân ra đã có 500 còn chê ít à?” Thương Đại Nha chửi một câu, bác bỏ yêu cầu phí lý của nữ chính Tiểu Quỳnh:
Một đám người đập xe ngày trước mặt cảnh sát, lại còn diễn trò lưu manh thích nhất, tên nào tên nấy đều cảm thấy mình cực kỳ uy phong, nhao nhao hưởng ứng Nha ca!
Nói đi cũng phải nói lại, nghe nói thời đại này, loại người nào cũng thiếu, chỉ không thiếu loại thối nát, trên có quản phụ mẫu, dưới có đám giải tỏa, ở giữa có công an và thành quản, có ai không hoành hành ngang ngược hơn đám lưu manh này vài phần? Cho nên đám lưu manh đi nghênh ngang giữa phố tưởng mình ghê gớm lắm, kỳ thực cũng chẳng mấy ai thèm ghé mắt, cuộc sống vẫn vậy diễn ra thôi ...
Thông tin từ xe áp tải truyền về tới phòng kỹ thuật, từng chút tin tức của nghi phạm dần hội tụ hoàn chỉnh.
Ma tắm Oa biệt hiệu Ma Hoa, tên còn lại là Cảnh Kim Quý biệt danh Thứ Đầu, được đồn công an Tây Trấn phán hồi lại là hai tên lưu manh tai tiếng, đánh bạc, lừa đảo, hành hung, hồ sơ đã chất thành đông. Khổng Tân Cương phải truy tới phía công an Tấn Trung, là tên vừa mãn hạn tù, không nói loại đã quả rèn luyện này đông vai trò lập kế hoạch và tổ chức, còn nữ nhân kia thì chưa đủ thông tin, không có tiền án, rất khó tra.
Bốn chiếc xe đội đầu tiên đi tới trấn Phần Tây, công an địa phương đã nhận được lệnh hiệp trợ, dọc đường tiếp tục tranh thủ tra hỏi, chủ nhiệm Điêu luôn mồm xuýt xoa: “ Cao Phong, anh chàng này đúng là nhân tài đấy, làm sao mà đội trọng án lại nỡ thả đi?”
“ Cậu ta muốn đi, mới đầu cậu ta làm cảnh sát là do trong nhà bỏ mấy vạn ra mua chỉ tiêu, làm cảnh sát có hai năm bị đốc sát bắt đi bốn năm lần. Một lần chính tôi muốn lột cảnh phục của cậu tắ, nhưng cậu ta đều lừa gạt quả hết ... Đến lần cuối cùng ai cũng nghĩ công thành danh toại rồi thì cậu ta lại treo súng bỏ đi ... Một thời mọi người tung hô cậu ta là vuả kỳ án, ai dám nói cậu ta không có tài? Những vụ án cậu ta từng phá, chỉ cần tùy tiện lấy ra một cái thôi đủ khoe suốt đời, bao năm quả, thủ hạ của tôi mấy chục người từ chức, khai trừ, thậm chí vào tù, chỉ có cậu ấy là người khiến tôi thấy nuối tiếc. “ Tần Cao Phong xem tư liệu truyền quả PDA, thở dài:
“ Hay chúng ta tuyển dụng đặc biệt đi, bây giờ kẻ ngồi ăn không làm quá nhiều, chỉ cần cậu ta chịu, có bí thư Ngũ ủng hộ, chuyện này không khó. “ Chủ nhiệm Điêu xem hồ sơ của Giản Phàm rồi, rất muốn kéo về đội của mình:
“ Giờ khác xưa rồi, cậu ta là ông chủ, tháng kiếm không dưới chục vạn, thậm chí thời làm đầu bếp, tôi nghe nói lương tháng cũng cả vạn, hai chúng ta có góp lương vào cũng không đủ nuôi đâu. “ Tần Cao Phong cảnh tỉnh: “ Huống hồ cậu ta ra chiêu không theo quy củ, như chuyện hôm nay ấy, chúng ta kinh hồn táng đởm, với cậu ta chỉ như cơm bữa, anh thật sự muốn dùng à?”
“ Cái này ... Ài, cậu ta đúng là thái quá .. “ Chủ nhiệm Điêu nghĩ mình quen biết Giản Phàm hai ngày mà đã gặp đống chuyện dở khóc dở cười, thực sự cân nhắc lại:
Nói chuyện một lúc chợt nhận ra hồi lâu không nghe thấy Giản Phàm và Hàn Công Lập nói gì, chủ nhiệm Điêu ngạc nhiên: “ Sao không thấy nói nữa?”
“ Im lặng càng lâu càng chắc chắn, Hàn Công Lập còn che giấu chuyện khác. “ Tần Cao Phong khẳng định:
“ Liệu có moi ra được không?”
“ Mười phút thôi, chưa tới nơi là có kết quả, anh tin không?”
Tần Cao Phong tựa hồ chẳng còn lạ gì nữa, chủ nhiệm Điêu thì càng thêm hiếu kỳ.
Trong thùng xe áp tải, Giản Phàm sau khi truy hỏi chi tiết về vụ án, xác nhận tài liệu thân phận 4 nghi phạm còn lại, hỏi xong liền im lặng.
Có thể nhìn ra nghi phạm đã tuyệt vọng, tinh thần kiệt quệ, hỏi gì đáp nấy hết sức máy móc, đôi mắt như đã chết.
Vì thế Giản Phàm im lặng, cân nhắc có nên thực hiện bước tiếp theo kế hoạch không, nghĩ một lúc, cầm điện thoại gọi cho Lão Mạnh, sau đó đưa cho Hàn Công Lập, hắn không dám nhận, sợ quá rồi.
“ Đừng lo, là con gái anh Nhiếp Nhiếp, mẹ con họ an toàn, chúng tôi xét tới khả năng đồng bọn của anh làm hại người nhà anh, cho nên đưa họ về chi đội. Trước khi vụ án kết thúc, bọn họ được hưởng thụ tư cách bảo hộ nhân chứng, nghe đi, con gái anh đang gọi đấy ...”
Trong điện thoại truyền ra tiếng gọi "cha .." nho nhỏ, Giản Phàm không đành lòng quảy đầu đi, Hàn Công Lập như người chết đuối vớ được cọc, nhào tới lấy di động.
“ Nhiếp Nhiếp ... Cha đây, con và mẹ ở đâu ... Khỏe, ba khỏe lắm, cha phải đi xâ, con ở nhà nhớ nghe lời mẹ ... Nhất định rồi, cha về sẽ mua thật nhiều quà cho con ... Ừ, búp bê barbiê chứ gì, cha không quên đâu ...” Hàn Công Lập cố nén bi thương dỗ dành con gái còn chưa hiểu sự đời, hai hàng nước mắt chảy quả má vào miệng, ướt sũng cổ tấy xước xát rỉ máu vì lúc nãy vùng vẫy chống cự gây rằ:
Giản Phàm nhắm mắt lại, năm xưa cởi cảnh phục chỉ một phần nhỏ là bất mãn, đa phần không chịu nổi tội ác cùng bi hoan ly hợp do tội ác gây rằ, y không muốn làm cái cân, cân đo công tội, thiện ác.
Hôm nay cũng là cảnh làm người ta nát lòng như thế, tiếng gọi của đứa con gái, tiếng thủ thỉ của vợ làm Hàn Công Lập rơi vào tuyệt vọng như thức tỉnh cả con người. Giọt lệ nam nhi rơi xuống khiến người ta cảm giác, dù kẻ ác tới mấy trong góc nào đó không ai biết, vẫn giữ chút nhân tính chưa mất.
Đó cũng là gánh nặng sinh mệnh khó kham nổi, cảnh sát phải gánh hết những thứ đó trong lòng.
“ Cám ơn ... Cám ơn .. “ Không lâu sau điện thoại được trả lại cho Giản Phàm, Hàn Công Lập trải quả sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, được nhận niềm vui bất ngờ này, ân huệ nhỏ đúng thời điểm thành lễ vật lớn, lẩm bẩm: “ Báo ứng, đúng là báo ứng.”
“ Kỳ thực anh nên coi đây là sự giải thoát, so với sống trong dày vò của tội lỗi cả đời, không bằng chết trong thản nhiên, huống hồ tội anh chưa đáng chết, Bất kể anh tin hay không, tôi sẽ cực lực tranh thủ để anh được khoan hồng, yên tâm, mẹ con họ sẽ sống tốt, đợi anh bắt đầu chấp hành hình phạt, tôi sẽ giúp họ vào thăm anh.” Giản Phàm lúc này thậm chí có chút hối hận vì đẩy người ta vào đường cùng: