“ Cám ơn anh, anh là người tốt ... Tôi đáng tội lắm, không có gì oan uổng cả. “ Hàn Công Lập lúc này như thành người khác rồi, ngả lưng ra sau, giọng thản nhiên, tự giác nói: “ Tôi trượt đại học liền lấy bằng làm lái xe, mười năm trước vào thành phố, lái xe chở hàng cho người tắ, khi đó quen Khổng Tân Cường. Hắn ít hơn tôi hai tuổi, nhưng từng trải lõi đời hơn tôi nhiều, hắn cũng gan to hơn, mấy lần đánh nhau giúp tôi ... Lương chẳng cao, nên chúng tôi hay cùng nhau trộm gà bắt chó, uống rượu ăn thịt, rồi thành bạn bè dính với nhau như hình với bóng .... Có một lần hắn tới tìm tôi, nhờ tôi giúp mượn xe chở ít hàng riêng, hơn nữa không thể dùng xe trong đội, tôi không nói một lời, cùng hắn tới bãi khai thác cát kiếm một cái xe.”
“ Tôi còn nghĩ hắn định chở hàng gì, lấy xe rồi nhân lúc trời tối lái lên đường quốc lộ 209, hắn mới nói là có kẻ gây chuyện với hắn, muốn chặt đường dạy cho một bài học ... Khi đó trong đội vài ba ngày đánh nhau một lần nên không nghĩ gì, xe đỗ lại ở ngọn đồi thấp gần Tu Văn, chúng tôi vừa uống rượu tán gẫu, đợi xe mà hắn nói tới.”
“ Thời đó chưa có di động, chỉ có máy nhắn tin, hắn nhận tin nhắn , khởi động xe, phía trước mơ hồ thấy ánh đèn xe, tôi cho rằng hắn chặn ngang xe trên đường, không ngờ hắn đạp ga lao tới. Tôi hoảng hồn, xe của chúng tôi là xe tải lớn, đâm vào xe hơi khác gì lấy đá đập trứng, tôi quát hắn dừng xe, sợ hắn uống rượu vào mất kiểm soát ... Nhưng hắn như điên xông tới, bên kia đoán chừng cũng bất ngờ không phanh được ... Tiếp đó là đâm thẳng vào nhau Hai người trong xe bị đè nát bét ...”
Án mạng! Lại còn liền một lúc hai người?
Chủ nhiệm Điêu nghe mà thiếu chút nữa lạc tấy lái, khó khăn lắm mới ổn định trở lại.
Giản Phàm nín thở, không ngờ lại hỏi ra một chuyện như vậy, mà nghe tình tiết quen quen, hình như còn liên quản tới vụ án mình biết, không nói lên lời, há hốc mồm nhìn nghi phạm.
Đừng nói đó chính là ...
Hàn Công Lập thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng nhiều năm, lại bổ xung: “ Đâm chết người xong, tôi sợ hết hồn, hiểu ra hắn xúi tôi đi trộm xe để giết người bịt miệng, tôi chửi hắn, hắn lờ đi ra sau xe bị đâm, mở cốp lấy một cái va ly màu bạc, sau đó lùi xe đẩy chiếc xe hơi sang bên đường, lái xe ngược hướng Đại Nguyên ..”
“ Có phải là va ly đồ cổ? “ Giản Phàm đột nhiên hỏi giọng mang theo vài phần kích động gấp gáp:
Hàn Công Lập khựng người mở to mắt, không hiểu sao Giản Phàm biết được điều ấy, trên đời này chỉ có hai người biết chuyện đó thôi mà.
“ Nơi đâm xe là km số 27 bắc Tu Văn, còn nơi anh và hắn vứt xe là La Thành cách Đại Nguyên 95 km đúng không? “ Giản Phàm thấy Hàn Công Lập sững sờ gật đầu tiếp tục run giọng hỏi: “ Còn xe bị đâm là chiếc Toyota cũ?”
“ Đúng.”
“ Lái xe và phụ lái chết tại chỗ, đó là ngày 19 tháng 11, cách đây 8 năm, khi đó tôi phân tích không phải tai nạn giao thông mà là cố ý mưu sát, ai thuê các anh? “ Hứng trí của Giản Phàm đề cao cực điểm, bởi kẻ bị chết trong cái xe đó Trần Cửu Văn, dính líu tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên, số đồ cổ đó về sau ở trong biệt thự Thủy Vực Kim Ngạn của Lý Uy, thực ra đây là sự liên kết rất mong manh, thậm chí có thể nói là võ đoán do y quá mẫn cảm với những chuyện dính líu tới Lý Uy mà ra nên mới hỏi, ai dè lại đúng thật:
Con bà nó, nhìn thấy Đường Đại Đầu xuất hiện trong đám tắng của Sở Thành Nhiên đã ngửi ra mùi đáng ngờ, không ngờ vòng vèo lại là thế này.
Quả nhiên Lý Uy có dính dáng, cái thứ âm hồn bất tán.
Hàn Công Lập vừa sửng sốt vừa lắc đầu: “ Anh nói đều đúng hết, nhưng tôi không biết thật, sau chuyện đó tôi sợ trốn về quê không dám ra ngoài, hai tuần sau Khổng Tân Cường xách một va ly tới tìm tôi, bên trong có 12 vạn, thời đó là số tiền lớn lắm rồi, tôi biết đó là tiền bịt miệng, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn nhận lấy ... Về sau đường ai nấy đi, tôi nhờ số tiền đó cùng người ta hùn vốn mở xưởng sửa xe, kiếm không ít . Bao năm quả tôi vẫn
gặp ác mộng, luôn mơ thấy một ngày cảnh sát phá cửa xông vào ...”
“ Nhận tiền là anh thành đồng mưu rồi, cho nên hắn lại tới tìm anh? “ Thấy hắn im lặng, có lẽ đang hối hận ăn năn, Giản Phàm lên tiếng gợi mở:
Hàn Công Lập cay đắng gục gặc đầu: “ Đúng thế, ba tháng trước hắn tới tìm tôi, tôi mới biết hắn sống chẳng ra sao, hơn nữa còn phạm tội vừa ở tù rằ, hắn vào tù mà không khai tôi, tôi rất cảm kích, còn tin tưởng hắn. Hắn ở Đại Nguyên không có bạn bè gì, nên ở tạm xưởng sửa xe vài ngày, sau đó vay tôi ít tiền. Thế rồi hơn một tháng sau hắn tới tìm tôi thì bên cạnh có thêm Mạch Yến, lại vay tôi ít tiền nữa. Khi đó tôi chẳng bận tâm 2, 3 vạn, nhưng lâu dài thế không được, còn định hôm nào đó gặp hắn, cho hắn khoản tiền kiếm việc chính đáng mà làm, không ngờ vài ngày trước hắn lại tìm tôi.”
Không cần đoán, tiếp theo là khởi đầu của vụ án này, tội phạm càng tin tưởng đồng bọn cùng gây án hơn người khác, Khổng Thành Cương tìm tới Hàn Công Lập là bình thường. Giản Phàm đọc quả rất nhiều vụ án tương tự, đồng bọn cũ uy hiếp, bởi thế một khi một khi dính bùn rồi rất khó thoát.
“ Khi đó hắn nhờ tôi theo dõi người tắ, tôi biết hắn lại ngựa quen đường cũ rồi, khuyên nhủ hắn, hắn nổi giận nói là hắn muốn bắt cóc một người, thành công thì cả đời không lo tiền bạc nữa, nếu tôi không theo hắn kéo tôi chết chung ... Tôi không còn lựa chọn nào khác, dùng xe trong xưởng theo dõi cô gái kia... Chuyện sau đó các anh biết rồi.” Hàn Công Lập vô cùng thê lương nói xong câu cuối cùng nhắm mắt lại như chỉ còn đợi báo ứng giáng xuống đầu:
“ Cám ơn, anh giúp tôi giải một câu đố khó nhất, tôi luôn tìm kẻ gây vụ đâm xe kia, đáng tiếc thời gian trôi quả quá lâu không cách nào tra được.” Giản Phàm thờ ra nhè nhẹ, ổn định lại tâm tình kích động quá mức: “ Tôi còn một nghi vấn cuối cùng muốn hỏi anh.”
“ Nói đi.”
“ Đó là ai muốn kéo Thương Đại Nha vào vụ án này? Sau khi bắt cóc con tin chừng 10 phút, có một cuộc điện thoại cho Thương Đại Nha, là ai gọi?”
“ Cường Tử ở trên xe gọi điện, chửi mấy câu sau đó ném sim đi.”
Giản Phàm hồ nghi, về lý luận chuyện này không thể, đó là cái số điện thoại hẹn Sở Tú Nữ ra ngoài, mà Sở Tú Nữ thì có dính dáng gì tới Không Tân Cường chứ: “ Không thể nào, nếu vậy thì hắn phải quen con tin?”
“ Chuyện này à, tôi không rõ, Khổng Tân Cường rất kín miệng, có điều “ khi hắn ném sim đi tôi cũng nhìn thấy, là sim nhái.
“ Cái gì, sim điện thoại cũng nhái được? “ Giản Phàm thấy mình lạc hậu rồi, lần đầu tiên ys nghe thấy chuyện này:
Hàn Công Lập xổ ra một tràng:” Thẻ ngân hàng, khóa điện tử đều có thể làm nhái, sửa chữa xe cao cấp có quá trình giải mã, làm cái sim nhái không khó, ở sòng bạc thường có mấy người dùng chung một số di động, tôi nghĩ bọn chúng kéo Thương Đại Nha vào và tới tiểu khu Hưng Hoa vận chuyển người ra đều mục đích giống nhau, muốn tìm ma thế mạng quấy đục vũng nước lên mà thôi ... Vì làm chuyện này còn nhờ tôi mua cái xe đeo biển giả, sơn dấu hiệu của điện máy Sony.”