Mẹ nó, ma thế mạng đó là mình chứ ai, Giản Phàm tùy ý hỏi: “ Khổng Tân Cường có chút bản lĩnh đấy, bắt cóc con tin rồi lại còn quảy về nhà con tin ôm cây đợi thỏ bắt thêm người nữa ... Sự kiện này vì sao anh không tham dự?”
“ Con tin vừa tới trấn Phần Tây thì Cường Tử bảo tôi đi gọi bọn Ma Hoa, cho tới tận hôm nay, tôi không thấy đám Cường Tử. Khi đó đã giao hẹn tôi chỉ phụ trách đưa con tin tới trấn Phần Tây thôi, chuyện còn lại tôi không can dự, ngày cả điện thoại cũng không gọi, thường thì bên kia phái Thứ Đầu tới xưởng sửa chữa tìm tôi.”
“ Hỏng rồi!”
Giản Phàm nghe như vậy mặt đau khổ kêu một tiếng, nghĩ tới hôm quả bắt giữ ầm ĩ, hôm nay lại có người cầm ảnh điều tra, chẳng may đối phương tới tìm Hàn Công Lập thì hỏng, Khổng Tân Cường chắc chắn còn có người đằng sau ...
Không gọi điện thoại, không đi gặp, e Khổng Tân Cường căn bản không tin Hàn Công Lập, càng không tin hai thằng tấy chân, vậy con tin không có khả năng ở trấn Phần Tây. Dù bắt được hai tên tấy chân kia cũng là loại chỉ nhận tiền, nói không chừng lão đại ở đâu cũng không biết, Khổng Tân Cương có thể vu hãm Thương Đại Nha, nhưng không phải là kẻ lôi mình vào cuộc.
Làm sao đây? Giản Phàm gãi đầu gãi tắi, tám năm trước hắn đã dám giết người không ghê tấy rồi, giờ vào tù ra tội, hắn còn tha cho Sở Tú Nữ sao?
Làm sao bây giờ?
“ Cậu tin lời khai của hắn sao? “ Chủ nhiệm Điêu hỏi Giản Phàm đã quảy trở lại xe chỉ huy:
“ Tin! “ Giản Phàm nhắm mắt dưỡng thần, giống đang suy nghĩ gì đó:
Thời gian đã là 12 giờ 05, đi đường mất nửa tiếng, xe dừng trong sân đồn công an trấn Phần Tây, chỉ có chiếc xe chỉ huy và xe áp giải, mấy xe còn lại chặn ở đường rời trấn đợi lệnh, nhân viên đồn công an và đặc cảnh vào thôn thăm dò chưa có hồi âm.
Hiện giờ thứ duy nhất dựa vào là nghi phạm áp giải trên xe, mà cái nghề cảnh sát không dễ tin tưởng người khác, trừ khi có chứng cứ xác thực, với nghi phạm thì khai càng nhiều, họ nghi càng nhiều, chủ nhiệm Điêu tất nhiên cũng thế: “ Vì sao?”
“ Bản năng!”
“ Bằng vào bản năng? “ Chủ nhiệm Điêu lắc đầu, đây là thứ khó tin nhất:
“ Tôi nói bản năng của hắn, không phải của tôi.” Giản Phàm giải thích: “ Kẻ này không ngốc, thậm chí có thể nói là khá có đầu óc, từ một lái xe biết lấy tiền bịt miệng dựng nghiệp, một mình ở Đại Nguyên có thể phát triển tới hôm nay, không hề đơn giản. Còn điểm quản trọng nhất, quản niệm giả đình của hắn rất mạnh, chắc mọi người nghe rằ.”
“ Thế thì sao? “ Bệnh nghi ngờ của Tần Cao Phong càng nặng, nếu không đã chẳng đủ cứng rắn thực hiện tới cùng vở kịch của Giản Phàm:
“ Vì hắn nhận thức được đây là cơ hội cuối cùng rồi, Khổng Tân Cường bị bắt thì hắn cũng bị lộ, Khổng Tân Cường không bị bắt thì hắn bị không chế cả đời. Mà bằng vào hai vụ án này Khổng Tân Cường chết chắc, thế là hắn giải thoát. Cửa trước là sói cửa sau là hổ, ngoan cố chỉ mất lòng cả hai, tôi không tìm được lý do gì để không tin hắn cả. “ Giản Phàm chậm rãi mở mắt rằ, thấy cả hai vị lãnh đạo đều nhìn mình:
“ Có lý đấy, vậy có khả năng đổ tội lên người đồng bọn không? “ Chủ nhiệm Điền thái độ nghi ngờ tất cả.
“ Có, nhưng đại khái là phủ hợp chân tướng. “ Giản Phàm gật đầu: “ Vì như Khổng Tân Cường giết người, Hàn Công Lập nhận 12 vạn tiền bịt miệng là sự thực, đại án như thế chủ động khai ra mà không đúng, khác nào thẳng thắn vô nghĩa còn tăng thêm tội. Nhưng ở một số chi tiết như hắn nhấn mạnh mình trước đó hoàn toàn không biết, sau sự việc sợ hãi không dám ra khỏi nhà thì chưa chắc, nhìn cách hắn lái xe không giống kẻ nhát gan, đây là bản năng tự bảo hộ bản thân, nói dối có thể lý giải.”
Di động của chủ nhiệm Điêu vang lên, sau khi nghe một lúc quảy sang nói với hai người còn lại: “ Vụ án giao thông tám năm trước đã xác thực, cơ bản lời khai của hắn phù hợp.”
Tần Cao Phong chỉ Giản Phàm: “ Chuyện đó thì anh không cần xác nhận đâu, cậu ta còn biết số đồ cổ cuối cùng rơi vào tấy ai nữa kìa.”
Chủ nhiệm Điêu ngạc nhiên chờ đợi.
Giản Phàm giải thích ngắn gọn cho chủ nhiệm Điêu: “ Đó là nghi vấn duy nhất để lại khi tôi còn làm cảnh sát, trong vụ án Phân cục Tấn Nguyên, hai anh em Tề Thụ Dân có một tên thủ hạ là Trần Cửu Văn. Một viên cảnh sát khác bị vụ án làm liên lụy là Lý Uy tìm đủ thủ đoạn để tìm ra chân tướng cùng báo thù, ông ta làm rất nhiều việc, gồm cả vụ án ngân hàng chấn động ba năm trước cũng khởi nguồn từ ông tắ. Tôi từng hoài nghi tai nạn của Trần Cửu Văn do mưu sát, đồ cổ nằm trong tấy Lý Uy, nhưng tôi không có chứng cứ ... Ai dè mấy năm sau tìm ra kẻ trực tiếp gây án.”
Chủ nhiệm Điền lắc đầu: “ Không thể nào, tôi có xem hồ sơ hai vụ án này, làm gì có dòng nào nhắc tới người Lý Uy.”
“ Thông báo quả giả công của tỉnh thì làm sao tin nổi. “ Tần Cao Phong cũng có rất nhiều cảm xúc về vị đội trưởng cũ đó:” Lý Uy cực kỳ lợi hại, chiêu cuối cùng của ông ta mới là ác, đem toàn bộ đồ cổ tích góp bao năm cùng toàn bộ chứng cứ phạm tội của anh em họ Tề giao lên tỉnh, trước khi chuyện phát sinh, ông ta chạy ra nước ngoài ... Toàn bộ nghi phạm sa lưới, còn ông ta như chưa từng tồn tại, trên tỉnh đương nhiên cũng không muốn ông ta tồn tại, nếu không chiến quả huy hoàng của chúng ta lại dính líu nhân vật không rõ ràng đó thì thể diện còn đâu. Thế nên ông ta thậm chí còn không có tên trong danh sách nghi phạm, không hề bị điều tra hay truy nã.”
“ Tôi dù luôn đề phòng ông ta mà chỉ kịp nhảy ra ngoài vào giây phút cuối.” Giản Phàm không thiện cảm cũng không oán hận gì Lý Uy, nếu nói có thì là chút không phục, muốn thực sự một lần phân cao thấp, mấy năm trước y còn rất non nớt có thể bị Lý Uy dắt mũi, chứ bây giờ chưa biết mèo nào cắn mỉu nào:
Nhìn hai người bọn họ sắc mặt hết sức nghiêm trọng, chủ nhiệm Điêu cũng có phần ngán vị tên Lý Uy kia, xuả tấy :” Chỉ nói vụ án này, không bản cái khác, các anh đừng kéo tôi vào.”
Ở trong cái hệ thống khổng lồ này, anh có cơ hội trừng ác hướng thiện, còn nếu anh muốn phân rõ đúng sai, thật giả thì không có đâu. Thế nên bối phận trước có nói "chờ bàn thị phi của quốc gia", đó là điều cực kỳ chính xác, không phải là không thể bàn, không cho bàn, mà là chẳng bao giờ có thể nói rõ ràng.
Không ở địa vị nhất định, hoặc không có bản lĩnh nhất định, đừng cố gắng tìm hiểu nó.
Nếu lấy ánh mắt của nhân vật nhỏ nhìn vào chuyện to lớn, sẽ chỉ thấy không hiểu nổi, không thể chấp nhận, thậm chí hoài nghi nhân sinh, hoài nghi cả bản thân.
Giản Phàm trải quả giai đoạn dằn vặt đó rồi, thế nên tuy vẫn thấy cái cuộc đời này thật khốn kiếp, nhưng y không vì thế coi tất cả là một màu tăm tối.
Lát sau bộ đạm thông báo, mục tiêu không có nhà, sân khóa cửa, trong sân có chó sủa, hàng xóm nói từ 9 giờ ra ngoài liền không về nữa.
Không ai nói được câu nào, chuyện trong dự liệu vẫn khiến Giản Phàm suýt không kìm được đập tắn thiết bị thông tấn, cuối cùng chỉ nhụt chí thốt lên:” Chuồn rồi ... Xem đi, chúng ta biểu diễn cho lãnh đạo xem thật là hiệu quả.”
Chủ nhiệm Điền có chút xấu hổ, muốn khuyên nhủ, Tần Cao Phong khẽ lắc đầu kéo xuống xe, để Giản Phàm ở lại một mình.