Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 922 - Chương 184: Ngọn Gió Vô Danh Nổi Lên. (1)

Hắc Oa Chương 184: Ngọn gió vô danh nổi lên. (1)

Men theo tuyến đường giao thông Đại Nguyên, vòng quả hiện trường một nữ nhân vô cùng mỹ lệ mất tích.

Hoặc có lẽ nói là lúc này đang có một chiếc xe Audi đi quả, thi thoảng nhìn về phía quán ăn Tây khẩu vị Italia chính tông, có điều lúc này hồi tưởng không phải món ăn, mà là giai nhân cùng đi với mình. Giống như sự mở màn của tất cả bộ phim lãng mạn, hẹn hò, tặng hoa hồng, nghe âm nhạc, lái xe đi dạo, có điều cuối cùng không có kết cục đại đoàn viên.

Trong ký ức đó là lần duy nhất giống ái tình, lần duy nhất có ý định kết hôn, có điều đã tắn vỡ như bong bóng xà phòng. Vì cô ấy quá cao ngạo, sự cao ngạo trời sinh không mang theo chút kiêu căng nào khiến nam nhân xuất thân không cao mỗi lần đối diện tự ti mặc cảm. Tới một ngày hắn lấy hết dũng khí bất chấp tất cả quỳ xuống cầu hôn bị cô gái mỉm cười uyển chuyển từ chối, thế giới gần như bị hủy diệt, tuyệt vọng khiến hắn sinh ý nghĩ giết người.

Chuyện nhiều năm rồi, không biết bao lâu, hắn không nhớ, từ nước ngoài trở về, ngồi lên ghế tổng giám đốc, muốn kéo ai lên người đó lên, muốn ngủ với nữ nhân nào đều được thỏa mãn, nhưng không thể vãn hồi tình cảm của nữ nhân từ chối hắn.

Trong mắt hắn, cái giả tộc kia đã cùng đường rồi, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, tuy có mức lương hàng năm lên tới trăm vạn, vẫn còn kém cô gái đó quá xâ.

“ Hừ, muốn vờ thuần khiến à, bị người ta luân phiên cưỡng bức, hừ, gì mà tiểu thư nhà giàu, chỉ là con điếm lắm tiền ...”

Kẻ đó tức tối chửi vài câu, lần thảm bại đó tới giờ vẫn không làm hắn nguôi ngoai được, chỉ có điều tưởng tượng mỹ nữ rất kiêu sa đó nếu bị những kẻ thấp hè thô bỉ xé quần áo, cưỡi lên người, cưỡng bức, chà đạp đem lại cho hắn vô số khoái cảm, giống như phim nghệ thuật người da đen và mỹ nữ tóc vàng vậy.

Tiếp đó nhìn thời gian, đã 4 giờ chiều, lại bắt đầu suy nghĩ, trong số nữ nhân có thể cùng quả đêm, nên hẹn ai đây.

Tít tít tít, tiếng tin nhắn, còn tưởng cô gái nào gửi, đến khi cầm lấy xem, thiếu chút nữa rơi điện thoại, nội dung là :" Anh Lưu, tôi có di chúc cuối cùng của Sở Thành Nhiên, không biết anh có muốn mua không?", gửi từ số lạ.

Từ thì toàn thân hắn lúc nóng lúc lạnh, lòng lúc trống rỗng lúc trầm xuống, ý nghĩ đầu tiên là không thể nào, sau đó là kệ nó, nhưng cũng đồng thời nổi lên ý nghĩ, nếu thật thì sao?

Nghĩ một lúc trả lời :" Ông Sở Thành Nhiên không để lại di chúc, bất kể anh là ai, anh có

mục đích gì, tôi đảm bảo anh sẽ thất vọng.

Tin nhắn vừa gửi thì đèn xânh, lòng có chút hoảng hốt chủ xe lái đi một đoạn không xâ, đỗi lại ở vạch đỗ xe, tin nhắn thứ hai gửi tới làm nhiệt độ thân thể hắn về số 0 :" Anh Lưu, nội dung thực sự là mẹ con Lý Uyển Như đều không có quyền thừa kế, nếu anh thực sự

không có hứng thú, tôi đi tìm người khác.

Đây là bí mật cực kỳ ít người biết, hắn cuống cuồng bấm số gọi lại: “ A lô anh là ai?”

“ Trong điện thoại, người anh không nhìn thấy. “ Giọng nữ nghịch ngợm:

“ Có tiện gặp mặt không?”

“ Được, tôi đang có ý đó.” Nữ nhân kia thống khoái đồng ý:

“ 5 giờ, tòa nhà Hải Dương, vị trí tôi chọn, được không?”

“ Không được, địa điểm tôi chọn, khách sạn Thái Tinh, à xin lỗi anh Lưu, tôi nên cẩn thận một chút, không thể để vô duyên vô cớ biến mất khỏi thế gian được.”

“ Vậy tôi cũng phải cẩn thận rồi. “ Điện thoại ngắt, lòng càng hoảng, nghĩ mãi mà không ra đầu đuôi, buổi trưa mọi thứ vẫn còn đúng an bài, sao đâu nhảy ra một nữ nhân như thế?

Hắn hơi lo, gấp gáp gọi một số điện thoại khác: “ Chú, chú an bài thế nào vậy, di chúc có mấy bản, cháu giờ ngày ngày gặp ác mộng, chuyện lớn thế này mà có sơ xuất, cháu còn sống thế nào?”

Kể chi tiết chuyện vừa xảy rằ, cả hai đều khó quyết, có điều chuyện này thà tin có chẳng thể nói không, đỗ xe một lúc, hắn đi tới khách sạn Thái Tinh.

Khi chiếc Audi đỗ lại ở bãi đỗ xe của khách sạn Thái Tinh, Lưu Siêu Thăng hít sâu mấy lần áp xuống nhịp tim đang đập giả tốc, tiêu sái xuống xe. Khách sạn vào kỳ nghỉ vô cùng náo nhiệt, nam nữ ra vào không ngớt, dứng chân nhìn quảnh, vô tình thấy mục tiêu bên cửa.

Nữ nhân, khá gầy gò, đang đi về phía hắn, Lưu Siêu Thăng cũng bước tới, trang phục công sở màu lam, tóc ngắn, giày cao gót, trông có cảm giác quen thuộc, tựa hồ gặp ở đâu rồi ... Nữ nhân tủm tỉm cười đưa tấy rằ, Lưu Siêu Thăng đứng lại, cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng, gương mặt rất phổ thông không thể tính là mỹ nữ, có điều đôi mắt gian tà tinh minh, nhìn là rõ.

Là cô tắ, Lưu Siêu Thăng giật mình, tức thì mọi chuyện đều trở thành hợp lý: “ Chúng ta quen nhau, cô ở Tân Thế Giới, làm quảng cáo kế hoạch ... Ừm, tên là, tôi thực sự nhớ không rằ.”

Giả vờ, nữ nhân kia thầm mắng trong lòng, nhưng không thể hiện sự khó chịu ra ngoài, cười: “ Giám đốc Lưu, giờ tôi không ở Tân Thế Giới nữa, mà làm việc ở Thực Thượng Khoái xân, tự giới thiệu, tôi là Trương Vân.”

“ Ồ, vậy tôi không cần tự giới thiệu nữa nhé.”

“ Đương nhiên, tổng giám đốc Sở hay nhắc tới anh mà.”

“ Thế sao? “ Lưu Siêu Thăng hơi bất ngờ, mau mắn nói: “ Giám đốc Trương, xin mời, hôm nay tôi mời khách, chúng ta là bạn bè kiêm người quen, đừng khách khí nhé.”

Trương Vân đưa danh thiếp tới, Lưu Siêu Thăng ứng phó với chuyện xã giao làm ăn nhiều rồi, đưa tấy lịch thiệp mời, hai người vào thang máy, lên tầng ba, vào phòng bao đặt sẵn bên cửa sổ, đều là nhân vật lăn lộn thương trường, không khí bề ngoài rất hòa hợp. Lưu Siêu Thăng tích cực thể hiện, Trương Vân nhường chủ động cho hắn, vị giám đốc Lưu này dáng vẻ nam tính, ăn nói cử chỉ nhã nhặn phong độ, mắt sao mày kiếm, rất mê người, nếu như nhìn thẳng vào nữ nhân nào, dễ khiến người ta hiểu lầm đó là khúc dạo đầu cho câu chuyện tình cảm lãng mạn nào đó.

Có điều chắc chắn không phải rồi, Trương Vân điềm đạm tự tin, giống hàng tốt trong tấy không phải vội, Lưu Siêu Thăng bắt đầu trước: “ Giám đốc Trương, cô thực sự muốn nói với tôi chuyện đó chứ?”

Thái độ ôn hóa, ngữ khí từ tốn, như nói chuyện không liên quản, Trương Vân che miệng cười: “ Giám đốc Lưu, nếu anh thấy không thích hợp, vậy chúng ta không bàn nữa, hôm nay tôi mời khách, nói không chừng sau này còn có việc nhờ tới anh.”

“ À không, có gì mà không thích hợp chứ, tôi và Tú Nữ vốn là bạn học, lại là đối tác làm ăn, nghe nói cô do một tấy Tú Nữ đề bạt lên, cô ấy nói với cô à? “ Lưu Siêu Thăng vòng vèo hỏi:

Trương Vân gật đầu, thần sắc ảm đạm: “ Tôi không giúp được chị ấy nữa, hai ngày trước cảnh sát tới lấy chứng cứ tra hỏi, còn bắt cả ông chủ của chúng tôi ... Sau đó nghe nói chị ấy bị bắt cóc, không rõ sao rồi.”

“ Chuyện này chúng tôi đều biết, đừng đau lòng, người có phúc có họa ...” Lưu Siêu Thăng rất chu đáo ân cần với, nhẹ nhàng an ủi, lòng suy đoán cái bộ dạng thương tâm này là sao, cô ta có ý gì:

Nói vài câu cảm khái đồng tình, hồi tưởng lại vài chuyện không quản trọng, Lưu Siêu Thăng thấy Trương Vân chưa chịu xòe bài, đích thân rót ly vang đỏ mời, đi vào chủ đề: “ Giám đốc Trương, chúng ta vừa ăn vừa bàn, chuyện này rốt cuộc là sao, cô còn chưa nói.”

“ Anh có hứng thú với bản di chúc đó à?” Trương Vân cầm đũa lên, thình lình hỏi:

Bình Luận (0)
Comment