Chủ nhiệm Điêu cứng họng rồi thực sự rồi, đồng thời hơi chút thất vọng nữa. Dương Phong tâm tư tỉ mỉ, tựa hồ từ quản hệ giữa Giản Phàm, Sở Tú Nữ và bạn trai cũ sinh liên tưởng, nghi ngờ hỏi: “ Còn có vấn đề nữa, Giản Phàm, theo lối tư duy của anh là liên quản tới phân phối tài sản, vậy tôi hỏi anh, người dính líu rất nhiều, Viên Kỷ Bình , Sở Hỉ Phong, Sở Vũ Phi thậm chí còn nghi phạm chúng ta chưa nắm rõ được, vì sao anh biết là Lưu Siêu Thăng? Nhìn bề ngoài hắn đâu có liên quản gì?”
Hỏi hay lắm, chủ nhiệm Điêu thầm khen, nghe một cái cũng nghi Giản Phàm mượn chuyện công làm việc tư. Nhưng Giản Phàm chẳng có chút xấu hổ hay lúng túng nào, chỉ ba tên đồng bọn: “ Vương Kiên, nói đi, cho họ khâm phục khẩu phục, cơ hội của cậu đấy.”
Cái gì, chủ nhiệm Điêu nhìn chàng trai non choẹt, mặt mày thật thà, bị Giản Phàm điểm danh một cái khẩn trương đứng dậy kính lễ, ngập ngừng nói không rằ, chủ nhiệm Điêu mất kiên nhẫn: “ Ngồi xuống, nói thẳng đi.”
“ Là thế này, chúng tôi không chỉ tìm mỗi mình hắn, mà đem toàn bộ người tham giả tắng lễ Sở Thành Nhiên vào một danh sách, sau đó gửi tin nhắn cho bọn họ, nội dung thế này. ‘ anh X, tôi có di chúc cuối cùng của Sở Thành Nhiên, không biết anh có hứng thú không?’ Chúng tôi gửi cho hơn 120 người, tiền bối ... À là anh Giản Phàm nói, người không liên quản chỉ coi là trò đùa, không thèm để ý, còn kẻ có liên quản thế nào cũng bất an Tiếp đó, là bước thứ hai.” Vương Kiên mới đầu nói còn có chút ngập ngừng, càng nói thấy chủ nhiệm Điêu, Dương Phong, Lão Mạnh đều nhìn không chớp, cảm giác hết sức thành tựu, cố ý dừng lại nhử mồi:
“ Bước tiếp theo là gì? “ Dương Phong bực mình thúc giục:
“ Vẫn là gửi tin, gọi điện, giải quyết vấn đề băn khoăn giữ tin hay không của kẻ có liên quản, lấy chuyện người kế thừa của Sở giả ra nói, không tin cũng phải tin, tin rồi sẽ chột dạ, chột dạ sẽ nhảy rằ, kết quả có kẻ nhảy ra thật.” Vương Kiên hết sức tự hào về thành tựu đầu đời:
“ Ha ha ha, đơn giản thế thôi à?” Dương Phong bật cười, thủ đoạn như trò chơi trẻ con vậy, thế mà nghi phạm cũng bị lừa:
“ Mẹ nó! Nói đơn giản thì sao anh không thử xem nào, ngồi bốc phét làm gì? “ Tiêu Thành Cương thấy công sức bị xem thường, chẳng khách khí gì đốp chát luôn, suốt cả chiều ngồi bấm tin nhắn gãy ngón tấy rồi sàng lọc đối tượng chia từng nhóm tránh trùng chứ đùa đâu:
Chủ nhiệm Điêu trừng mắt một cái, Dương Phong đỏ mặt im re, Tần Cao Phong thì bợp đầu Tiêu Thành Cương, Lão Mạnh lão thành cẩn thận hỏi: “ Chỉ có một kẻ nhảy ra thôi à?”
“ Suốt cả chiều gửi hơn 200 tin nhắn, gọi mấy chục cuộc điện thoại, giờ tôi nghe đau tắi. “ Vương Kiên kể khổ khoe công: “ Người nghe ngóng không ít, nhưng thực sự có hứng thú thì chỉ có hai người, người còn lại là Cảnh Duệ Uyên, hẹn mai gặp mặt.”
“ Cảnh Duệ Uyên của văn phòng luật sư Đại Hằng sao?” Dương Phong hồ nghi lầm bẩm: “ Nghe quen quen nhỉ?”
Giản Phàm nhắc nhớ: “ Anh Dương, anh quên rồi à, camera giám sát ngày 28 tháng 9 do anh lấy đó.”
-“Đúng rồi, nghi phạm tới tòa nhà Chương Điện, đúng rồi, đúng rồi, sao tôi thấy quen, văn phòng luật sư Đại Hằng ở đó. “ Dương Phong vỗ trán vỡ lẽ, ánh mắt nhìn Vương Kiên, chàng trai trẻ vào đội chưa lâu, hắn thậm chí không nhớ rõ mặt, mỗi lần thấy hắn là nhường đường cúi đầu, lúc này lại tự tin kiêu ngạo trước mặt hắn, nhất thời miệng không ra được gì:
“ Còn nữa không?” Tần Cao Phong biết dù người xâ lạ tới mấy đi theo Giản Phàm vừa ăn vừa chơi vừa làm một ngày là thành anh em ngay, tên đó có sức hút rất lạ:
“ Còn, bốn chúng tôi trong thời gian chờ đợi giám thị đã thảo luận một phen. “ Giản Phàm mở cuốn giấy bẩn thỉu rằ, là cái bản đồ, trải dài trên bàn: “ Cái này do Thành Cương tìm ra đầu tiên ở hiện trường, chúng tôi phải bới rác thêm mấy tiếng mới có chừng này đấy.”
Vương Kiên đặt lên bàn một cái túi lớn, trong có vỏ thuốc lá, giày, vỏ mỳ gói, toàn đống rác thải, giải thích cho đám người ngơ ngác: “Theo bảo an Dân Bạo nói, Khổng Tân Cường quảy về ba lần, mỗi lần đi một cái xe khác nhau, ai cũng bảo hắn rất nhiều tiền, tiêu xài rộng rãi ... Từ phát hiện ở hiện trường, có thể thấy vụ án bắt cóc này được mật mưu từ nhiều tháng, hắn kiếm chỗ bí mật vắng vẻ để thử súng, lập kế hoạch, an bài thỏa đáng chỉ đợi thực thi.”
“ Ừ, cái này có thể khẳng định. “ Chủ nhiệm Điêu gật đầu, dù gì là quân của mình, không quên cho ánh mắt tán thưởng:
“ Nhưng trong chuyện này có nghi vấn, mọi người xem những thứ hắn dùng đi, có thể liệt vào hàng ngũ có tiền có của, giàu có rồi, đúng không? Kết hợp lời khai của bảo an, rõ ràng không phải loại thiếu tiền làm liều ...” Giản Phàm bỏ lửng ở đó, nếu nói hết đám người này không thấm:
Tần Cao Phong tiếp lời: “ Rất dễ giải thích, có người thuê hắn, giống 8 năm trước, chứ loại vừa ra tù như hắn, không có thực lực kinh tế như vậy, nếu không thì gây án khác.”
“ Đúng, có người thuê hắn, tôi phán đoán thậm chí Mạch Yến cũng là nữ nhân mà hắn cố tình làm quen, không chỉ vì như cầu sinh lý, mà còn tiện gây án .. Anh Dương, chứng thực hộ tôi một chút, tôi đoán hắn rời khỏi Dân Bạo rồi mới quen Mạch Yến đúng không, tức là nửa sau tháng 8.” Giản Phàm hỏi:
Dương Phong không dám tin, khẩu cung này hắn mới lấy được chưa lâu, thậm chí chưa xác thực: “ Đúng, Mạch Yến là một phục vụ viên của KTV Tân Đại Lục, hai người chúng gian díu chưa lâu, chừng một tháng, quen ở quán bar, cô ta không biết nhiều về hắn, chỉ biết hắn tiêu pha rất phóng tắy.”
“ Thế là đúng rồi, vì cô gái này vóc dáng bề ngoài tương đối giống Sở Tú Nữ nên nên hắn mới tiếp cận, mục đích chỉ có thế thôi.” Giản Phàm chỉ tấm bản đồ:” Ngày 29 tháng 9, Khổng Tân Cường và Mạch Yến mai phục ở quán ăn Tây, thông quả điện thoại của X hẹn Sở Tú Nữ, X là người quen của Sở Tú Nữ ... Tới quán ăn, Sở Tú Nữ không đề phòng vừa vào phòng bao một cái là bị gây mê, sau đó hai người kia dìu cô ấy xuống lầu, vì có một nam một nữ cho nên không khiến người khác hoài nghi, thành công đưa cô ấy lên xe ... Khi đó là hơn 11 giờ, vì đảm bảo an toàn, bọn chúng dùng Hàn Công Lập có kỹ thuật lái xe cao siêu ...”
Mọi người đều biểu thị đồng ý, điểm này đều đã chứng thực cả rồi.
“ Tiếp đó một chúng chơi một chiêu đẹp mắt, đây, trấn Phần Tây, tôi đã hỏi bảo an trực ban của Dân Bạo, có hai người vô ý nhìn thấy Khổng Tân Cường nhiều lần cầm bản đồ kẻ vẽ, mọi người hỏi thì hắn nói là thích du lịch ... Tuy không có chứng cứ, nhưng tôi dám khẳng định là Khổng Tân Cường xé tấm bản đồ này vứt ra cửa sổ trước khi rời đi, hắn không ngờ có ngày chúng ta tìm tới ... Mọi người xem vạch đỏ này, hướng về phía nam tới Phần Tây rồi quảy về, dấu gạch chéo là đường cao tốc, kỳ quái là chỉ có hình ảnh đi vào mà không đi ra ... Ở đường hầm Ngưu Toại Sơn có đánh dấu 2 vòng tròn, tôi phán đoán đó là nơi chiếc xe biến mất ...” Giản Phàm dừng lại gõ gõ :
Chủ nhiệm Điêu nhìn bản đồ vài lần, trừ vết cáu bẩn chỉ có mấy nét vẽ thôi, dù là chứng cứ Khổng Tân Cường để lại cũng vô ích: “ Vậy xe vì sao biến mất, bị bọn chúng tiêu hủy à?”