“ Không thể hủy, nếu không để lại dấu vết, không phải là đẩy sang đường, đường cao tốc phong bế, vậy thì ...” Dương Phong đang lẩm bẩm thì Vương Kiên chìa cho xem một bức ảnh trên di động, tức thì sáng mắt:” Đúng rồi, dấu xe trong xe.”
“ Cái gì thế? “ Chủ nhiệm Điêu vội ghé đầu nhìn, chỉ thấy cái xe hàng cỡ lớn, hai tầng, mỗi tầng chứa mấy cái xe nhỏ, vỗ tắy: “ Đúng rồi, xe có thể vận chuyển một cái xe hơi nhiều lắm, chỉ cần để tấm ván, sau đó lái xe lên, đóng cửa lại mà mất dấu.”
“ Còn một khả năng nữa. “ Quách Nguyên tiếp lời: “ Năm ngoái chúng tôi phá một băng chuyên tổ chức trộm cướp xe, theo lời khai của chúng, sau khi trộm được xe, chỉ mất nửa tiếng là có thể tháo rỡ được thành linh kiện.”
“ Dù là khả năng nào thì cũng phải có kẻ tiếp ứng, kết hợp với cách ăn tiêu của Khổng Tân Cường, cùng chuyện gọi điện dụ con tin, tôi không cần biết các anh nghĩ gì, nhưng còn có X đứng phía sau, là kẻ có thực lực kinh tế mạnh. “ Giản Phàm kết luận:
“ Khả nghi nhất là Lưu Siêu Thăng, hắn bỏ 200 vạn mua di chúc vào giám định của Trương Vân, thân phận rất vừa vặn. “ Vương Kiên lần đầu được cho tham giả phá án mà không phải ở vài trò làm chuyện lặt vặt, tỏ ra cực kỳ hứng thú và nhiệt tình:
“ Nhưng sao cậu biết con trai Sở Thành Nhiên không phải con đẻ? “ Mạnh Hướng Duệ đề xuất nghi vấn, chợt nhớ ra điều gì đó: “ Có phải là vì ...a, chỉ vì mấy tờ giấy kiểm tra sức khỏe mà cậu mang về từ nhà Sở Tú Nữ, nhưng trong đó làm gì có xét nghiệm DNA?”
“ Đúng rồi, khi đó tôi không để ý, còn nghĩ là nhà giàu sợ chết nên chịu khó đi kiểm tra sức khỏe như thế, nhưng sau này nghĩ lại, nếu thế sao còn có giấy tờ của Lý Uyển Như, Sở Thành Nhiên và đứa bé, Sở Tú Nữ giữ những giấy tờ làm cái gì? “ Giản Phàm thuật lại vắn tắt quá trình phát hiện của mình: “ Mọi người hẳn đoán ra đúng không, không phải kịch bản máu chó trong mấy phim dài tập Hàn Quốc à, Sở Tú Nữ chắc chắn sinh nghi, nhưng cô ấy không thể trực tiếp xét nghiệp ADN, vậy số giấy tờ đó có chứng cứ ... tôi xem một phát, y như rằng, Sở Thành Nhiên nhóm máu 0, Lý Uyển Như máu 0, còn đứa bé nhóm máu A, vậy là khỏi kiểm tra ADN cũng biết không phải con ông ta ...”
Chủ nhiệm Điêu hít một hơi khí lạnh, lúc này chưa biết nghi phạm ở đâu, nhưng Giản Phàm chỉ bằng vài người với công cụ hạn chế mà phát hiện thật đáng kinh ngạc. Nhìn mấy cảnh sát đi theo Giản Phàm ai nấy hồng hào tự tin, hai vị đại tướng của mình thì hoang mang mù mịt, chênh lệch đâu phải chỉ một chút.
“ Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không, chủ mưu là ai không rõ, bốn nghi phạm bắt được thì chỉ biết nhiệm vụ của mình, có lẽ chỉ có Khổng Tân Cường biết toàn bộ kế hoạch.” Quá phức tạp, chủ nhiệm Điêu nhất thời chưa liên kết được đống thông tin mới với nhau, hỏi trực tiếp:
“ Không có, nhưng tôi thấy kỳ hạn đã quả rồi, chúng ta không nên lo được lo mất nữa, nên thẳng tấy mà làm, tới tận khi moi toàn bộ bọn chúng rằ, bắt chúng phải chịu hình phạt đích đáng cho tội lỗi của mình.” Giản Phàm nghiến răng nói, chính y cũng không dám tin vào khả năng sống sót của Sở Tú Nữ nữa, hoặc một cô gái xinh đẹp như thế rơi vào tấy ác đồ dụng tâm khó lường sẽ bị dày vò tới mức nào chứ? Chết có lẽ còn là kết cục nhẹ nhàng nhất.
“ Nói hay lắm chúng ta cần tinh thần đó.” Chủ nhiệm Điêu phấn chấn vỗ mạnh bàn đứng dậy:
Giản Phàm nghiêm mặt nói: “ Chủ nhiệm Điêu, chuyện đã thế này thì tôi không khách khí nữa, tôi cần trang bị, cần người, tôi nắm chắc trước khi trời sáng đưa nghi phạm chân chính hoặc Khổng Tân Cường tới trước mặt anh.”
Ực, Dương Phong nuốt nước bọt, mạnh miệng quá rồi, chủ nhiệm Điêu trầm ngâm một lúc nhìn ánh mắt kiên định của Giản Phàm: “ Được cho cậu, cả kỹ thuật lẫn thực địa, cả hai người họ nữa đều do cậu chỉ huy, nhưng khi bắt giữ phải được tôi phê chuẩn.”
“ Không vấn đề. “ Giản Phàm vỗ ngực đảm bảo:
Vậy là ném cả Dương Phong lẫn Mạnh Hướng Duệ cho Giản Phàm rồi, hai người giật mình đánh thót. Tần Cao Phong nhìn sắc mặt ba tên đi theo Giản Phàm, khẽ lắc đầu, xem ra chúng đào hố sẵn rồi, chỉ đợi người nhảy vào.
Phòng thẩm vấn màu xám, bốn mặt tường xi măng kín mít bí bức, một bàn một ghế, Giản Phàm và Dương Phong ngồi ở ghế thẩm vấn, trước mắt là nữ nhân mặc áo thun mỏng, quần ngủ bó người, dép lê, mặt tiều tụy, trông cứ như nữ trí thức bị bức hại trong cách mạng văn hóa, có đẹp đến mầy thì người ta nhìn chỉ thấy: Đáng thương.
“ Cô chính là Mạch Yến phải không, biết tôi không? “ Giản Phàm mặt lạnh tắnh hỏi:
Nghe thấy tiếng hỏi, Mạch Yến máy móc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe rõ ràng vừa khóc, chợt thấy Giản Phàm như gặp phải ma, kinh hãi đứng bật dậy.
“ Ngồi xuống, thành thật chút. “ Cảnh sát sau lưng quát lớn, ấn vai ngồi xuống ghế:
“ Có biết tôi không?”
Nghe hỏi lần nữa Mạch Yến kinh hoàng, mấp máy môi: “ Biết.”
“ Vậy chúng ta là người quen rồi, tôi không khách khí nữa, Khổng Tân Cường nhất định không nói với cô, hắn dụ cô hãm hại một cảnh sát, còn là đặc cảnh, đúng không? Cô hiểu tầm nghiêm trọng rồi chứ? Giờ thì kể lại ngày hôm đó đi ... “ Giản Phàm lạnh lùng nói, không có chút cảm xúc nào, đối với nữ nhân như con dê con bị đám đặc cảnh lang sói dọa sợ vỡ mật thì không cần dọa thêm, bảo nhận tội giết người cũng không thành vấn đề:
Mạch Yến kinh khủng thi thoảng nhìn Giản Phàm, cho rằng mình đã hãm hại một cảnh sát thật, ngoan ngoãn khai ... Khi Sở Tú Nữ tới là cô ta mở cửa, Khổng Tân Cường dùng khăn tẩm chất gây mê bịt mồm, sau đó hai người dìu xuống lầu, thuận lợi bắt cóc, đi tới trấn Phần Tây thì bỏ lại Hàn Công Lập, đi tới đầu đường thì Khổng Tần Cường thả cô xuống bắt tắxi về thành phố, sau đó lái xe của Sở Tú Nữ để lại ở bái đỗ ... Tiếp theo đó nữa tới nhà Sở Tú Nữ, đón Khổng Tân Cường, mai phục gây mê Giản Phàm, hai người kéo đi để lại đống vân tắy, dấu môi, đồ lót, lông ... Rồi do Ma tắm Oa, Cảnh Kim Quý cho vào hòm TV mang ra ngoài, sau đó do cô ta và Khổng Tân Cường lái xe lên đường cao tốc, tiêm thuốc an thần bỏ lại ...
Tiếp đó Giản Phàm hỏi quá trình yêu đương Khổng Tân Cường, nơi hai người thường hẹn hò, nội dung trò chuyện, thậm chí cả sinh hoạt tình dục cũng rất hứng thú, đại bộ phận câu hỏi đều được nữ nghi phạm trả lời, làm Dương Phong trừ ghi chép mỏi tấy thì không có việc gì làm.
“ Mạch Yến, đáng lẽ tôi phải hận cô, nhưng tôi không hận được, Khổng Tân Cường không những là gạt tình cảm của cô, hai người chưa quen nhau tới một tháng, hắn còn dẫn cô vào đường phạm tội, lại là đại án như thế. Nếu cô biết chỗ hắn ẩn nấp, mong cô trả lời thành thật, tư liệu cho thấy, cô có con gái, dù không vì mình, nên vì con gái ... Có gì muốn nói nữa không? “ Giản Phàm nhỏ nhẹ nói, đối với nữ nghi phạm mặt viết đầy hai chữ sợ hãi này, thực sự không hận được:
“ Không có, tôi thực sự không biết anh ta ở đâu, tối quả gọi điện thoại xong an bài tôi về quê, cho tôi 10 vạn, khi các anh tới thì tôi đang dọn hành lý, chuẩn bị đi ... Tôi thực sự không biết, khi ở cùng nhau không thuê khách sạn thì tới chỗ tôi ... “ Mạch Yến bắt đầu thút thít:
“ Đưa đi đi.”
Giản Phàm không ngẩng đầu lên, xuả tấy một cái, nghe thấy tiếng còng loảng xoảng xâ dần, cũng không biết trước khi rời khỏi phòng, Mạch Yến quảy đầu nhìn với ánh mắt cầu khẩn làm người ta nát lòng: