Hai chiếc xe một trước một sau rời Khẩu Trang, đi về tiểu khu Lão Quân Doanh, không phát hiện ra ai theo dõi. Giản Phàm từ xâ nhìn Trương Vân khoác tấy Vương Kiên như đôi tình lữ về nhà, cười gian kiếm chỗ đỗ xe, đi vào tòa nhà đối diện, lên tầng bốn, gõ gõ cửa theo ám hiệu rồi lách người vào.
Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên cùng hai đội viên đội trọng án đang giám thị, Giản Phàm đặt chồng cơm hộp lấy ở Khấu Trang lên bàn gọi cả đám tới ăn, là cái là thằng háu đói Tiêu Thành Cương lại không ra ăn, vẫn nhìn quả kính viễn vọng. Giản Phàm ngạc nhiên gọi: “ Thành Cương, yêu nghề như thế từ khi nào vậy?”
“ Em đang xem đôi đối diện hôn nhau, có khi sắp cởi áo rồi, máu lửa lắm ...” Tiêu Thành Cương hí hửng nói:
“ Này, thằng vương bát đản, xéo ra đây ăn.” Giản Phàm vơ được cái gì đó trên bàn, chẳng nhìn ném ngày vào đầu Tiêu Thành Cương:
Tiêu Thành Cương quyến luyên đi ra bàn ăn, vừa ăn vừa kể, đối diện là chung cư đơn thân, nói là đơn thân chứ rất ít người sống một mình, ít nhất hắn thấy mười mấy đôi về nhà cùng nhau, thế là mở mồm ra nói chỉ có một đề tài.
Giản Phàm chẳng tham giả tán phét với bốn tên thiếu thốn hơi nữ nhân đó, ăn quả loa hộp cơm, tu vài ngụm nước, lại một ngày một đêm nữa ăn ngủ bừa bãi, ném mình lên ghế sô pha, khép mắt ngủ luôn.
Vất vả, đương nhiên là vất vả, nhưng giống như quảy trở lại quãng thời gian đáng hồi ức nhất trước kia, Giản Phàm mắt nhắm lại, lúc thì nghĩ tới Sở Tú Nữ, chẳng có chút oán giận nào, chỉ thấy đáng thương, đáng thương tới mức nếu không làm gì đó, sau này y không yên lòng. Nhớ tới cha mẹ, chuyện này Hạnh Nhi đã giải thích hộ rồi, y không dám gọi điện về nhà, sợ bị mẹ mắng ảnh hưởng tới tâm trạng, nghĩ tới Hạnh Nhi, muốn gửi cho cô tin nhắn, bấm được một nửa, hai mí mắt khép lại, di động rơi cạch xuống đất, ngủ mất rồi ...
Chưa làm lính thì chưa biết thế nào là khổ.
Cảnh sát ăn chơi phè phỡn, thu tiền bẩn, lạm dụng công quyền chỉ là số rất ít, thực sự là rất ít, không phải vì số người tốt trong đội ngũ cảnh sát nhiều, mà là họ làm gì có cơ hội làm mấy chuyện kia. Tuyệt đại đa số cảnh sát giống người bình thường thôi, bôn ba vì cuộc sống, vất vả vì công tác, bị cấp trên chửi mắng, thi thoảng bất cần một chút bị dư luận nghi ngờ. Đã thế lại bị bách tính rỉa rói sau lưng, thời buổi cơ cấu pháp luật thiếu sự tin tưởng từ người dân, làm người tốt đã khó, làm cảnh sát tốt càng khó.
Làm lính khổ, nhưng phải cầm quân mới biết thế nào là chịu tội.
Lại lần nữa bị thông báo khẩn cấp lên văn phòng thành ủy họp, Điêu Quý Quân biết cái khó nhất của vụ án này bắt đầu rồi, mỗi khi xảy ra đại án gây ảnh hưởng xấu tới hài hòa xã hội, những người mặc cảnh phục không khác gì chuột quả đường phải rụt đầu cúp đuôi lại tránh bị ném đá, cứ như tội lỗi là do cảnh sát gây ra vậy.
Lần này không khác gì mọi lần, bí thư thành ủy Lưu, phó thị trưởng Thẩm và đám lãnh đạo khác, cùng cục trưởng cục công an kiêm bí thư chính pháp ủy Lương Cảnh Đức, bí thư kỷ ủy Ngũ Thần Quảng, phó cục trưởng Trương phân quản hình sự ... Tuy có trong tấy bốn nghi phạm, chủ nhiệm Điêu chẳng khác gì đi lên giàn hỏa thiêu, run run báo cáo từ ngày 30 tới nay đã dùng hơn 100 cảnh sát đơn vị, dùng kỹ thuật điều tra, vất vả gian nan ra sao bắt nghi phạm về, kết luận là chúng tôi đang toàn lực ứng phó tìm nghi phạm thứ năm, tranh thủ bắt về quy án, cho người nhà nạn nhân một câu trả lời.
Trong báo cáo của chủ nhiệm Điêu tất nhiên không thể thiếu liệt kê công lao của hình cảnh, các đồn công an, đội trị an, vì sao vậy? Vì càng kể nhiều vào càng thể hiện là anh biết đoàn kết lực lượng tập thể, nếu không thì tư tưởng chính trị của anh còn chưa thành thục.
Báo cáo xong, cục trưởng Lương và các vị lãnh đạo thành ủy thì thầm gì đó, rồi phó thị trưởng Thẩm hắng giọng lên tiếng, làm chủ nhiệm Điêu và Tần Cao Phong không khác gì bị hất nước lạnh vào mặt.
Nguyên nhân đơn giản, sự thể lại bị khuếch đại hóa rồi, một vị chủ nhiệm văn phòng phát tài liệu cho mọi người, là tin tức đăng tải trên mạng. Nào là "Mỹ nữ tổng giám đốc ở hải ngoại về bị bắt cóc, tung tích không rõ, nghi bị giết bịt miệng", nào là " Người nhà con tin giao tiền chuộc, cảnh sát không làm gì", lại còn có ảnh của Sở Tú Nữ.
Thế là xong rồi, một mỹ nữ cấp bậc đó đưa lên mạng, dư luận chỉ có ngả về một phía chỉ trích cảnh sát mà thôi.
Chủ nhiệm Điêu nhìn tài liệu được phát mà mắt tròn mắt dẹt, răng ê ẩm, miệng đắng nghét, giờ truyền thông không dễ khống chế, trước kia chỉ có cách đưa lên báo còn dễ chứ, giờ hơi chút là tung lên mạng bất chấp hậu quả, may là không có tên bốn nghi phạm bị bắt mới yên tâm.
Lời của phó thị trưởng Thẩm thì đại loại là đang trong kỳ Quốc Khánh xảy ra vụ án bắt cóc nghiêm trọng như thế, ảnh hưởng tới hình tượng thành phố, ảnh hưởng tới mời gọi đầu tư, tạo thành ảnh hưởng xấu ... Toàn lời cũ rích, nhưng mà kết quả sẽ là, ra hạn phá án.
Quả nhiên cục trưởng Lương đứng lên khảng khái nói dưới sự lãnh đạo chính xác của thành ủy và chính phủ, chúng tôi quyết tâm bảo vệ kiến thiết kinh tế, đã nắm rõ lượng lớn manh mối, chắc chắn phá án trong thời gian gần.
“ Thế này đi, cục trưởng Lương, tôi cho các anh 10 ngày phá án, sống tìm ra người, chết tìm ra xác, có câu trả lời với giả quyến người bị hại. Nói tới đây, tôi nhắc cho các đồng chí vấn đề ở ba phương diện, thứ nhất là dẫn dắt dư luận, các đơn vị phải phối hợp không để vấn đề khuếch đại, không thể chỉ nhìn thấy vụ án mà không nhìn vào hoàn cảnh kiến thiết kinh tế ... Thứ hai là vấn đề kiên thiết tư tưởng, không thể để chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đi nghìn dặm, không thể để cơ sở vất vả không ai biết, phạm sai lầm nhỏ toàn thiên hạ hay ...”
Bí thư Lưu thao thao bất tuyệt tới hai mươi phút kết thúc hội nghị khẩn cấp, nghe nói tới Quốc Tân Quán hội diện một đám ngoại thương, cả đoàn người tiễn các vị lãnh đạo thành ủy đi, sau đó ai nấy thở phào.
Tốn mất hơn một tiếng vô nghĩa, tiếp theo đó là các lãnh đạo cục công an mới hỏi tỉ mỉ tình hình vụ án, muốn tới trung tâm chống bắt cóc, có hai vị chi đội trưởng tháp tùng, chủ nhiệm Điêu tất nhiên thành lính dẫn đường.
Cái trò quản cách sáo rống xưa nay là thế, chủ nhiệm Điêu biết còn một cửa ải nữa phải quả, may vừa rồi không thành hội đấu tố, trên xe nhìn Tần Cao Phong ở bên nhắm mắt dưỡng thần: “ Cám ơn anh Lão Tần.”
“ Cám ơn cái gì?”
“ Cám ơn đội trọng án các anh ra sức giúp đỡ chứ sao, may mà moi được 4 nghi phạm, nếu không tôi đã chẳng có gì ăn nói.”
“ Không cần cám ơn, chủ nhiệm Điêu mẫn cảm chính trị của anh còn kém một chút, nếu chúng ta không có thu hoạch đã chẳng có hội nghị này.” Tần Cao Phong mỉa mai một câu:
Chủ nhiệm Điêu "à" một tiếng hiểu rằ, bọn họ dù gì trong 2 ngày bắt 4 nghi phạm, cục tất nhiên khoe công với thành ủy, chả trách sắc mặt cục trưởng Lương và chi đội trưởng đầu không tệ: “ Cũng phải, kỳ hạn 10 ngày, tôi thấy không khó, giờ lĩnh giáo bản lĩnh đội trọng án các anh rồi, lại còn có Giản Phàm, nói không chừng sáng mai là xong.”
“ Anh lại sai rồi. “ Tần Cao Phong hạ thấp giọng nói: “ Chủ nhiệm Điêu, kỳ hạn 10 ngày là bí thư Lưu giao, anh chỉ mất 3 ngày phá án, chứng tỏ con mắt lãnh đạo sai lệch, chứng tỏ cục trưởng Lương thổi phồng vụ án, dù mai anh có xong cũng phải đợi 10 ngày, anh không phá được cũng phải xong trong 10 ngày.”
Chủ nhiệm Điêu biết vì sao Tần Cao Phong cố ý nói mấy lời này, trước đó bị gọi lên báo cáo sinh bất mãn, hậm hực nói một câu: “ Tôi hiểu tôi hiểu, oan sai vì thế mà rằ.”
Chân tướng vụ án chỉ có một, nhưng cách giải quyết có ngàn vạn, cho dù vụ án mãi mãi không phá được, có số nghi phạm hiện giờ là đủ ăn nói rôi, dù sao đều thực sự là kẻ phạm tội, cái gọi là kỳ hạn phá án mười ngày không phải là vấn đề nữa.
Có điều dù thế nào thì cũng không né tránh được một vấn đề, là con tin ra sao? Trong lòng chủ nhiệm Điêu và đám đồng nghiệp, cô gái như hoa như ngọc ấy lành ít dữ nhiều rồi.