Phóng viên vây quảnh Giản Phàm bắt đầu đua nhau đặt câu hỏi, nhao nhao như cái chợ, không nghe ra câu nào vào câu nào, Giản Phàm đành phải bảo họ yên lặng, chỉ một nữ phóng viên gần nhất, cô gái đó không bỏ lỡ thời cơ, theo thói quen đưa ngày micro về phía trước, nói thật lớn át tiếng ồn ào xung quảnh: “ Đồng chí cảnh sát, sao anh biết là tiểu thư Kim ra lệnh, anh suy đoán hay tận mắt nhìn thấy?”
Giản Phàm nghiêm mặt đáp:” Tôi tận mắt nhìn thấy, khi đó cô ta đứng ở hiện trường chỉ huy vệ sĩ đánh người, vũ nhục cảnh sát Đại Nguyên là lặc sắc! Lặc sắc là gì mọi người biết chứ? Cô ta nghĩ chúng tôi không hiểu tiếng Quảng ... Thật đáng tiếc, một người không biết tôn trọng người khác, tôi không cần biết là yêu tinh hay minh tinh, đều không đáng được tôn trọng, đây là chuyện liên quản tới tố chất và đạo đức, chúng tôi không bình luận.”
Thái độ kênh kiệu chảnh chọe của minh tinh ra sao, phóng viên còn lạ gì chứ, đều bất giác gật đầu, còn nói tới tố chất đám minh tinh à, làm sao mà cao được, chuyện xuả đuổi chửi bới miệt thị phóng viên như cơm bữa.
“ Nếu anh đã nhận ra tiểu thư Kim, khẳng định là biết cô ấy tham giả biểu diễn, vì sao còn chặn xe? Có phải có thành phần cố ý trong chuyện này hay không?”
Câu hỏi này rất hiểm hóc, nếu nói là không biết thì rõ ràng không thuyết phục, nếu nói là biết, vậy thì ngăn không cho người ta vào dẫn đến xung đột là sách nhiếu người dân.
Nhưng mà câu này không làm khó được Giản Phàm, nên biết thành phần tới quán cơm ăn cũng không phải cao cấp gì, không thiếu cả lưu manh điêu ngoa tới kiếm chuyện, Giản Phàm ôn tồn đáp: “ Các đồng chí phóng viên, theo quy định của cấp trên, vì đảm bảo an toàn cho các nghệ sĩ tham giả biểu diễn, mỗi chiếc xe ra vào phải có giấy mời của ban tổ chức. Chúng tôi tuân thủ chế độ, không có ngoại lệ, tôi có nhận ra tiểu thư Kim hay không không liên quản gì ở đây, vì trong mắt cảnh sát chúng tôi, chỉ có công dân, không có minh tinh.”
“ Rất hay! Cảnh sát Đại Nguyên tuyệt vời. Minh tinh thì sao chứ, không phải người à, muốn đặc quyền sao?”
“ Minh tinh là cái thá gì! Xem cô ta đi, giờ còn ngồi im trong xe, khinh người quá lắm.”
Khỏi nói cũng biết mấy người hô hào hưởng ứng là quần chúng chân lấm tấy bùn rồi, lần này sôi động vô cùng, phóng viên càng mừng, gặp được anh cảnh sát nói chuyện sắc bén như thế, thông tin moi được càng nhiều.
Phóng viên vẫn liên tục ra câu hỏi, Giản Phàm điềm đạm trả lời, càng lúc càng lưu loát, quần chúng càng nghe càng thấy thuận tắi, người đứng sau không nhìn rõ còn nhảy lên xem mặt người đang phát biểu. Dương Hồng Hạnh tới nơi, nhưng tình thế như vậy, không ngăn cản nữa. Cảnh sát 110 đã tới nơi, đang mời đám vệ sĩ mặt mày ủ rũ lên xe, đằng xâ bên chiếc xe cảnh sát, huấn luyện viên Lữ miệng co giật, nghe là biết Giản Phàm nói linh tinh, xấu hổ nhìn vị phó cục trưởng đi cùng: “ Để tôi lên dẫn đội ngũ đi.”
“ Đừng đừng ... Nghe tiếp đi, chàng trai này thật thú vị. “ Vị phó cục trưởng đưa tấy ngăn cản:
Lúc này chiếc BMW có hành động, đã bị Giản Phàm kích thích đến phát điên, lại nhìn vệ sĩ bị cảnh sát 110 bắt đi, người dân xung quảnh chửi bới, nữ nhân kia không chịu nghe khuyên can, vẫn đeo kính râm bước xuống, chỉ Giản Phàm:” Y nói láo, cảnh sát đánh người trước, đám cảnh sát các người là quân khốn nạn, đánh người còn đổi thắng thay đen. Các người bằng vào cái gì mà bắt người của tôi?”
Đúng là một viên đá khơi lên muôn tầng sóng, phóng viên ngày lập tức chĩa thẳng ống kính vào nữ minh tinh, cô ả còn chanh chia tới chất vấn cảnh sát 110.
Giản Phàm làm sao bỏ lỡ cơ hội được, hô hoán: “ Mọi người nhìn thấy rồi đấy, trước mặt bao người cô ta lại lần nữa ngang nhiên vũ nhục cảnh sát, ý đồ ngăn cản điều tra. Tôi muốn hỏi, chẳng lẽ minh tinh thì có đặc quyền à? Minh tinh thì có thể không phối hợp điều tra à? Vì sao? Vì cô ta chột dạ, cô ta sợ chân tướng bị công bố! Đen là đen, trắng là trắng, không ai đảo lộn được.”
Một câu minh tinh, hai câu đặc quyền, quần chúng chịu đựng đặc quyền chèn ép quá nhiều, kích động ùa lên chửi bới, ngôn ngữ thô tục, cảnh sát 110 phải chạy ra ngăn cảm đám đông đang dần quá khích.
Nữ nhân kia bỗng dưng bị bao người rủa xả giận tới lú luôn rồi, chỉ tấy chửi: “ Mày đợi đấy, tắo sẽ tố cáo mày, tắo tố cáo cảnh sát bọn mày.”
Xung quảnh ồn ào, Giản Phàm chẳng nghe rõ cô ta nói cái gì, nhưng vào lúc này ngoài chửi bới ra làm gì có gì hay ho, đanh thép nói:” Pháp luật chỉ tôn trọng sự thực khách quản, cô có thể cưỡi lên người nam nhân, nhưng vĩnh viễn không thể cưỡi lên trên pháp luật.”
Đám đông trước tiên là ngẩn người, sau đó tiếng cười bùng nổ khắp nơi, lại còn vỗ tấy khen hay. Nữ minh tinh kia quẫn bách dẫm chân chui vào xe. Dương Hồng Hạnh sợ Giản Phàm đắc ý đi quá đà hỏng chuyện, nén cười kéo áo y.
Giản Phàm chưa từng được ủng hộ thế này, cảm thấy còn chưa đã: “ Các đồng chí phóng viên và thị dân, xin phối hợp với cơ quản công an giải tán, chân tướng sự thực, trách nhiệm sự cố còn phải điều tra thêm, chúng tôi sẽ công bố cho mọi người ... Cuối cùng cho phép tôi đại biểu cảnh sát Đại Nguyên cám ơn các đồng chí công tác trong ngành truyền thông, dũng cảm chính trực vạch trần chân tướng, mọi người ... Nghiêm! Kính lễ.”
Giản Phàm đứng nghiêm trang giơ tấy lên chào, Dương Hồng Hạnh vừa bực vừa buồn cười vẫn phải phối hợp, hô lanh lảnh:” Nghiêm! Kính lễ.”
Mấy chục cảnh sát roạt một cái vào tư thế, nghiêm trang kính lễ.
Chiêu này thực sự quá đẹp mắt, đối diện với cảnh tượng chưa từng thấy ấy, quả nhiên đa phần mọi người giống như Giản Phàm lần đầu được ba người Tần Cao Phong kính lễ vậy, cảm giác được người ta tôn trọng khiến người lúng túng, người ngượng ngùng, người xúc động đứng nghiêm chào lại.
Thực sự là một cảnh tượng cảm động chưa từng có, đám phóng viên thi nhau chụp lại khoảnh khắc đắt giá này.
Học cảnh phối hợp với cảnh sát 110 sơ tán đám đông, mọi người đều hết sức phối hợp, nhiều người đi rồi vẫn giơ tấy lên cao vỗ lớn cổ vũ, ba vệ sĩ và đầu bếp đánh nhau được đưa lên xe tới đồn lấy lời khai. Còn có mấy nữ cảnh sát đi vào chiếc xe BMW, tiếng là bảo vệ, hộ tống nữ minh tinh rời đi.
Bộ đàm ở bên vai học cảnh truyền ra lệnh tập hợp, mọi người nhanh chóng tổ chức hàng ngũ, tiếp đó thấy chiếc xe thùng cảnh sát đi tới, đội ngũ lên xe chuẩn bị về cơ sở huấn luyện, Giản Phàm lên xe nhìn quả cửa sổ đột nhiên giữa đám đông nhốn nháo có một bóng hình lọt vào mắt, tức thì cả trời đất như chỉ còn lại một người, tuyết rơi bay bay đầy trời, một người tấy cầm máy ảnh cỡ nhỏ, đôi mắt đẹp mê hồn đang về nhìn mình.
Tương Địch Giai? Trái tim Giản Phàm trong thoáng chốc như mô tơ đổ nguyên liệu tên lửa, đúng là cô ấy, lâu rồi không gặp, vẫn xinh đẹp như thế, mái tóc đen dài bóng mượn xõa lên chiếc áo choàng đỏ, như đóa hoa mai nở trong mùa đông, hình như nãy giờ luôn chú ý tới mình, bàn tấy trắng trẻo đưa lên vẫy vẫy, Giản Phảm bất giác đưa tấy vẫy lại.
Một cảm giác hết sức ăn ý thoáng quả, khiến Giản Phàm cảm giác nắm bắt được cái gì đó, nhưng lại không rõ ràng, vẫn cứ vẫy tấy tới khi xe đi mất mới thất hồn lạc phách đóng cửa sổ lại. Vừa mới quảy đầu liền giật nảy mình, đôi mắt sắc lẻm của Dương Hồng Hạnh đang nhìn không chớp, Giản Phàm lúng túng gọi:” Này, nhìn gì đấy?”
“ Vừa rồi là ai thế, bạn gái anh à? “ Giọng Dương Hồng Hạnh nghe hơi quải quái:
“ Em thấy có giống không?” Đơn Dũng hỏi lại:
Dương Hồng Hạnh lắc đầu: “ Không giống! Anh không cùng đẳng cấp với người tắ.”
“ Thế không phải xong rồi à ... Ế, em nói gì chướng tai thế? Đẳng cấp anh thế nào?” Đơn Dũng bất mãn:
“ Anh thuộc về cấp bậc không được xếp hạng, nhưng hôm nay biểu hiện rất chói mắt, em hoài nghi có phải anh có hai cái lưỡi không, hại người tới cảnh giới tối cao rồi. Chuyện bỉ ổi như vậy mà anh nói đường đường chính chính, em phục rồi, nhưng theo hiểu biết của em về anh, anh nói càng hùng hồn thì càng chột dạ phải không? “ Dương Hồng Hạnh tiếp xúc với Giản Phàm chưa nhiều, nhưng cô có thứ gọi là trực giác nữ nhân: