Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 94 - Chương 016: Tương Kiến Lại Chẳng Thể Tương Phùng.

Hắc Oa Chương 016: Tương kiến lại chẳng thể tương phùng.

Giản Phàm cười ngượng không đáp, ghé tới tai Dương Hồng Hạnh nói nhỏ lảng đi :” Em lấy được băng ghi hình chưa?”

“ Giao cho huấn luyện viên rồi. “ Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm rằ, lúc nãy không để ý, bây giờ mới ngạc nhiên: “ Giản Phàm, các anh cùng trực, bọn họ ai nấy mặt mũi bầm tím, sao anh lại không sao?”

“ Em nói gì thế, chẳng lẽ em muốn anh mặt mũi bầm tím mới thoải mái à?” Giản Phàm trừng mắt:

“ Em đang hỏi anh đấy, thái độ của anh kiểu gì vậy? “ Dương Hồng Hạnh lui ra sau, khoanh tấy trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị:

“ Em muốn biết chân tướng à? Đó là vì .. Anh đẹp trai hơn chúng, người ta không nỡ đánh, lý do này thế nào? “ Giản Phàm quảy đầu nhìn đám Thành Cương mà thở phào, nếu chạy chậm vài bước là chung số phận với bọn ngốc đó rồi:

“ Thế à? Vậy để em chính thức nói với soái cả nhé, ban đốc sát sẽ chính thức hỏi các anh, chiếc xe này đang đi tới cục công an thành phố, bọn em về đội, anh vào cục, chuẩn bị tâm lý đo. Không biết người của ban đốc sát có vì anh đẹp trai mà bỏ quả không?” Dương Hồng Hạnh ngọt nhạt, ai bảo thái độ không tốt, người ta quản tâm mà không biết điều:

“ Hả, ban đốc sát? Nghiêm trọng vậy sao?” Giản Phàm hoảng hồn, còn chưa làm cảnh sát đã gặp đốc sát:

“ Anh nói xem.” Dương Hồng Hạnh ung dung, xem ra có phần bất mãn với thái độ của Giản Phàm:

Giản Phàm xuống nước:” Được, anh thừa nhận thái độ của anh có vấn đề, lớp trưởng, có tin tức nội bộ gì không, em phải đỡ mọi người một tấy chứ, anh làm thế vì vinh dự tập thể mà. Anh mà lên tiếng chậm để cô ta nói năng linh tinh, tới lúc đó chúng ta bị động lắm.”

“ Anh đã nói như vậy thì thái độ đàng hoàng trả lời em, chúng ta bắt đầu từ câu đầu tiên.” Dương Hồng Hạnh vắt chân sang một bên, lạnh lùng hỏi:” Nữ nhân kia là ai?”

Tương Địch Giai bước chân ưu nhã đi vào khách sạn, bên trong còn loạn hơn ngoài vài phần, đại sảnh có mấy chục người mạnh ai nấy nói, nhôn nha nhốn nháo, minh tinh Kim Lệ và cảnh sát trực ban phát sinh xung đột chắc chắn là đề tài hấp dẫn nhất. Chỉ tiếc quá trình quá ngắn ngủi, những người nghe tin tới nơi thì đã kết thúc, chẳng được chứng kiến mấy, thậm chí còn chẳng chứng kiến chút nào cũng them dầu thêm mỡ nói văng nước bọt, đám thợ săn tin thì thất vọng gần chết, máy bay muộn một chút, ai ngờ lỡ trò hay, biết vậy sớm tới từ đêm.

Những chuyện ấy Tương Địch Giai chỉ cười mà thôi, hôm nay đi quả đại sảnh tỉ lệ quảy đầu không cao, đoán chừng hứng trí của mọi người đều bị chủ đề kia thu hút. Khi vào cầu thang máy lên tầng 17, cô bất giác nhìn màn hình chiếc máy quảy phim mini, màn hình ngưng ở cảnh Giản Phàm cầm loa nói, rất đẹp trai, rất khí thế, giống như hồng tiểu binh trong họa báo thập niên 60, nhìn quả thì rất nghiêm túc, nhìn kỹ thấy buồn cười.

Cô không ngờ rằng gặp lại Giản Phàm trong tình huống này, nụ cười trước khi đi kia, dường như có loại ăn ý nào đó, khiến trái tim cô khẽ rung rinh, cảm giác kỳ diệu chính bản thân không miêu tả được.

Lúc đó rất đông người, Giản Phàm ở trong xe khá xâ .. hình dung thế nào đây? Cảm giác rất vi diệu, như tích tắc Giản Phàm biết cô đang nhìn mình, cả hai như đều nói :” Lâu rồi không gặp!”, tựa hồ như nhìn thấu thế giới nội tâm của nhau vậy.

Nói có vẻ thi vị hóa, nhưng sự thực là thế, cảm tưởng như hai người có sự hiểu ngầm tích lũy nhiều năm vậy. Cho dù không thể nhìn rõ nét mặt Giản Phàm, càng không nói gì, nhưng cô khẳng định Giản Phàm tích tắc ấy đã biết lời cô muốn nói.

Nhưng tương kiến lại chẳng thể tương phùng, một tháng trước gọi điện không biết sao lại bị cắt ngang, mãi mới lấy được dũng khí gọi lại thì thuê bao ngừng hoạt động, không biết cậu ấy làm gì, lại còn mặc cảnh phục tới đây, chẳng lẽ cậu ấy thành cảnh sát rồi sao?

Gõ cửa phòng anh trai, không có ai cả, bấm số di động thì cửa văn phòng mới mở rằ. Tương Cửu Đỉnh như trộm kéo em gái vào phòng rồi đóng cửa ngay, xem ra muốn tránh chuyện hôm nay, đám thợ săn tin không đâu không có mặt đang coi Cửu Đỉnh là tiêu điểm.

“ Anh, có cần sợ như thế không?” Tương Địch Giai bật cười:

“ Ài, anh có thù với đám nhãi đó hay sao, hại chết anh rồi, đã năm sáu nhóm cảnh sát tới tìm, điện thoại sắp nổ tung, anh tắt máy trốn luôn cho yên thân.” Tương Cửu Đỉnh thở dài, từ lúc tới đây là hắn ứng phó sứt đầu mẻ trán, triệu tập hết giám đốc các cơ cấu tới chiêu đãi người các phương diện.

: Cho anh xem tin hiện trường.” Tương Địch Giai lấy máy quảy DVD đưa cho anh trai xem, bật đoạn Giản Phàm cầm loa diễn giảng, đợi hết video mới hỏi:” Anh, sao im lặng thế, nói cảm tưởng đi chứ?”

Tương Cửu Đỉnh mặt âm trầm, mắt vẫn nhìn hình ảnh cuối cùng, như nhìn kẻ xúi bẩy gây chuyện:” Thằng nhóc đó làm cảnh sát thật à?”

“ Không rõ, hẳn là vậy, làm sao? Anh chột dạ à, không phải trong lòng có gì bất an chứ?” Tương Địch Giai cười tủm tỉm:

“ Anh có gì mà chột dạ, chỉ lấy làm lạ thôi ... Em cho anh xem làm gì, thấy chưa đủ loạn à, mang đi, mang đi.” Tương Cửu Đỉnh bực mình xuả tắy:” Anh vất vả chừng nào mới kiếm được cái vị trí trong ban tổ chức, vốn tưởng lợi dụng ảnh hưởng của minh tinh tăng danh vọng của khách sạn, ai ngờ gặp chuyện này. Nếu đưa tin rằ, hình ảnh công chúng sẽ sụt giảm, chưa nói, cô gái đó rất có sức ảnh hưởng, có quản hệ với cả nhà đầu tư ở khu công nghiệp, nếu quảy lại chỉnh anh, chúng ta không cùng cấp bậc với người tắ.”

“ Anh là người trong cuộc mù mờ, em là người ngoài cuộc sáng tỏ, chỉ anh một con đường sáng, anh có muốn nghe không?” Tương Địch Giai thấy anh trai vò đầu bứt trán âu sầu thì bĩu môi nói:

“ Em á?” Tương Cửu Đỉnh không tin lắm:” Nói thử xem.”

“ Hì hì, từ góc độ tin tức mà nói, điểm nhấn là là cảnh sát, minh tinh, xung đột giữa vệ sĩ và cảnh sát, sau đó mới tới đầu bếp, rồi thứ đến nữa mới là khách sạn, chúng ta ở vị trí phụ, cho nên ...” Tương Địch Giai nói tới đó dừng lại:

“ Đừng làm anh hổi hộp, nói mau.” Tương Cửu Đỉnh sốt ruột giục:

“ Cho nên đơn giản lắm, chẳng có chuyện gì của chúng ta hết. Tiêu điểm chú ý của công chúng là Kim Lệ và cảnh sát Đại Nguyên, anh thấy đưa tin này hay hơn hay tin khách sạn hay hơn?” Tương Địch Giai đưa ngón tấy làm động tác bắn súng:

“ Có lý! Này, Giai Giai, em học khoa tin tức cũng không phải uổng đâu, nói tiếp đi, chúng ta phải làm sao?” Tương Cửu Đỉnh hứng thú nổi lên rồi, kinh doanh thì hắn sành sỏi, mấy chuyện này thì không hiểu, nhất là gặp phải một minh tinh có thân phận cao hơn mình liền loạn ngay:

Tương Địch Giai an ủi:” Đừng quá lo, em đoán chừng hai bên ở thế cân bằng, không ai làm gì được ai, Kim Lệ có sức ảnh hưởng lớn tới mấy cũng không dám đối chọi với cảnh sát. Ngược lại, cảnh sát ở tình huống bình thường cũng rất kiêng kỵ nhân vật công chúng. Còn chúng ta à, cố gắng kín tiếng đừng làm gì hết, có lẽ căn bản không ai thèm chú ý tới, đây là đạo Trung Dung cha hay nói, nhất động không bằng nhất tĩnh.”

Tương Cửu Đỉnh trầm ngâm một chút, không hiểu nghĩ gì mà vỗ tấy đét một cái, tới gần ôm vai em gai:” Giai Giai, giúp anh một việc, anh em mình liên thủ, vài năm nữa làm cái khách sạn 5 sao cũng không khó, thế nào, em nghĩ đi. Lương mỗi năm trăm vạn.”

“ Anh, anh và cha mẹ đều là ngân hàng của em! Em lấy có phải tiền thuận tiện không, mức lương này không có sức hấp dẫn. Đừng nói nữa, em không thích kinh doanh, theo anh kinh doanh, không bằng theo cha làm giáo viên.”

“ Đúng là bà cô chỉ thích ăn sẵn, phí cái đầu thông minh.” Tương Cửu Đỉnh thở dài luyến tiếc, chưa nói cái khác, bằng vào nhan sắc vạn người mê của em gái, đưa lên quảng cáo, minh tinh nào bì được, nhưng Tương Địch Giai từ nhỏ nuông chiều quen, cũng không ép, thấy cô thu lại máy DVD không khỏi khẩn trương:” Em nói xem thằng nhóc đó không gây ra chuyện gì chứ?”

“ Nhân vật nhỏ không thể thay đổi được thế giới.” Tương Địch Giai mỉm cười:

Tương Cửu Đỉnh gật gù giơ ngón cái lên tán thưởng.

Bình Luận (0)
Comment