Dương Phong vội vàng chạy tới, nhân viên kỹ thuật trực tiếp kết nối hiện trường.
“ Cáo cáo, chúng tôi thuộc đồn công an Đông Lưu, vừa rồi chúng tôi phát hiện chút tình huống ở phòng trực ban tiểu khu Hồi Phong Uyển ... Bảo an nói mục tiêu quen mặt, nhưng không nhớ ở nhà nào ... Giờ gần 1 giờ sáng rồi, chúng tôi không thể đi từng nhà kiểm tra.”
“ Thế này đi, các anh lấy ghi hình giám sát tiểu khu, đưa cho xe đặc cảnh số 07 mang về.”
Dương Phong không biết tin tức nghi ngờ này có ích gì không, ra lệnh nhân viên lấy tư liệu của tiểu khu Hồi Phong Uyển. Kết quả rất nhanh, nơi đó có 46 tòa nhà, mấy trăm hộ dân, do Cty địa ốc Hằng Tinh xây dựng, giá bán mỗi mét vuông là 8000, thế này thuộc hàng cao cấp rồi ... Tư liệu, bản đồ lập thể, kết cấu đều bị nhân viên kỹ thuật lấy rằ.
Lão Mạnh xem tài liệu xong, không tin lắm: “ Đây là khu chung cư trí thức có tiếng ở bắc thành, tôi biết chỗ đó, rất nhiều người nước ngoài sinh sống, mỗi căn hộ trên 150 mét vuông, tiền thuê một tháng cũng cả vạn, làm sao hắn ở đó được.”
“ Hắn không thiếu tiền, không mạo hiểm, có nơi trú thân cố định, còn cả khoảng cách ...” Dương Phong đánh dấu trên bản đồ, tính toán khoảng cách tới nơi Mạch Yến thuê trọ, lộ trình chừng 10 phút, phù hợp với lời khai của Mạch Yến mỗi lần hẹn thì chừng 10 phút là tới nơi, lật ghi chép của Giản Phàm xem: “ Ở khu tây bắc, cách khu vực xảy ra vụ án không xâ, 16 km theo đường chim bay ... Thật đơn giản, mình ngốc quá.”
Lão Mạnh ghé đầu nhìn, một đám kỹ thuật viên ngạc nhiên nhìn tổ trưởng Dương vỗ đầu, không hiểu xảy ra chuyện gì.
“ Kinh nghiệm đối địch của chúng ta còn quá ít, trọng điểm của chúng ta là nhà cho thuê, nhà nghỉ, trung tâm tắm rửa, nơi tập trung đông người, phức tạp, dễ ẩn thân ... Nhưng đó là nơi cảnh sát cơ sở hay kiểm tra nhất, nghi phạm gây án lớn như vậy, chắc chắn né tránh chỗ phiền toái không đáng, sợ tai bay vạ gió. Hắn có tiền, thích hưởng thụ, lựa chọn khu cao cấp mà cảnh sát kiêng dè không muốn đụng chạm ... Tôi quá ngốc, quá ngốc ... “ Lần này Dương Phong không còn nghi ngờ gì nữa, đưa tờ giấy của Giản Phàm cho Lão Mạnh xem, vừa nói vừa vỗ trán, kỳ thực hắn không ngốc đến thế, mà do ghen tỵ, quá chú ý cạnh tranh với Giản Phàm, không muốn làm theo chỉ dẫn y để lại:
Mười lăm phút sau khi xe đặc cảnh số 07 lấy được mấy ổ cứng ở hiện trường đem về chi đội, Dương Phong lúc này đã tỉnh ngộ tinh thần phấn chấn, định vị mấy khoảng thời gian, tìm kiếm người ra vào tiểu khu, nhà nhã nhìn màn hình xe quả xe lại.
5 phút sau, so sánh khuôn mặt đã khóa lấy một chiếc xe Toyota, phóng to lên, Dương Phong và Lão Mạnh đồng loạt vỗ bàn.
Khổng Tân Cường, dùng mắt thường cũng có thể nhận ra tên nghi phạm cuối cùng.
Thời gian là 11giờ 54 phút ngày 2 tháng 10, quãng thời gian đó mấy chục đặc cảnh đang ở ngoại thành truy lùng Ma tắm Oa và Cảnh Kim Quý.
“ Đi thôi Lão Mạnh, chúng ta tới hiện trường, nhất định phải moi ra cho bằng được.”
Dương Phong dẫn Mạnh Hướng Duệ vội vàng rời phòng kỹ thuật, lên xe tới thẳng hiện trường, lúc này lực lượng tìm kiếm đang dần dần bao vây tiểu khu Hồi Phong Uyển.
“ Giản Phàm, hiện giờ chúng tôi đang tra tới tiểu khu Hồi Phong Uyển, đã phát hiện tung tích của Khổng Tân Cường ... Chỗ anh thế nào?”
“ Chúng tôi vừa tới nơi, anh Dương, giờ tôi bắt nghi phạm nên xin chỉ thị ai, không có thủ tục bắt trước được không?”
“ Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ cái đó, cứ bắt về hẵng nói, chúng ta ra tấy hai phía, xem hai hướng có khớp nhau không. Tôi đã báo tình hình của hai bên cho chủ nhiệm Điêu rồi.”
“ Không vấn đề, chúng ta đã ngày càng gần mục tiêu.” Nghe giọng nói gấp gáp từ bộ đàm truyền rằ, có thể thấy Dương Phong đang ở trên xe đang vô cùng hoan hỉ, Giản Phàm cũng nhẹ người vài phần, đúng là đã gần tên nghi phạm tìm kiếm khắp nơi đó rồi, đặt bộ đàm xuống, rời khỏi chiếc xe thùng:
Lúc này y đang ở đối diện với mục tiêu, số 35 đường Đông Bảo, một ngôi nhà dân ba tầng, ở khu Ân giả Bảo này, đường phố kiểu cũ, nhà cửa mấp mô, người có tiền ra sức xây lên người, người không tền vẫn là gạch đen ngói lớn. Giản Phàm hỏi Hoàng Văn Lương: “ Ở đây hả?”
“ Vâng, đúng rồi ạ.” Hoàng Văn Lương bị còng trên xe gật đầu, ngôi nhà đó dưới ánh đèn đường tù mù như hạc đứng giữa bầy gà, rất dễ nhận rằ:
“ Có phải là nhà Chu Quản Hồ không? “ Giản Phàm hỏi, theo tư liệu vừa truyền tới thì đây là một lính giải ngũ, sau đó chuyển tới hợp tác xã tín dụng làm việc, xong đã nghỉ việc không lương, chỉ hai chữ "giải ngũ" đã khiến y mơ hồ có linh cảm không tốt:
“ Không phải.” Hoàng Văn Lương không dám nói dối: “ Đây là trạm trung chuyển.”
“ Trung chuyển cái gì?”
“ Tôi, tôi cũng không rõ lắm. “ Hoàng Văn Lương ấp úng:
“ À, trong đó có mấy người?” Giản Phàm chuyển chủ đề, ngày càng thấy nơi này có vấn đề.
“ Năm sáu người Á!”
Không biết là ai tát cho Hoàng Văn Lương một phát, đầu hắn va phải thành xe, Hoàng Văn Lương hoảng sợ, trong khoang xe tối om này bị người ta đánh chết cũng không biết đi đâu kêu oan, khổ sở nói: “ Các vị đại ca, các vị đại ca, tôi thực sự không biết, thường ngày ở đó có năm sáu người đôi khi ít hơn, tôi không không rõ, chỉ tới một lần.”
“ Mẹ nó ... Lát tính sổ, tập hợp, tập họp.”
Đặc cảnh biết tổ trưởng lâm thời nhân lúc tối trời giở trò, không ai nói gì nhảy xuống xe.
Kỷ luật bộ đội có cái hay nhất là dễ chỉ huy, hạ lệnh một phát trước xe liền có hai hàng người, tổng cộng 16 đặc cảnh, thêm vào Giản Phàm, Trương Vân và mấy người đội trọng án, lực lượng khá hùng hậu. Có điều mục tiêu tường cao gần 3 mét, cổng sắt khóa chặt, gõ cửa đưa giấy tờ thì không ổn, nói không chừng bên này gõ cửa, bên trong đã gọi điện thoại đi, Giản Phàm kéo Vương Kiên khỏi hàng chỉ mục tiêu ra lệnh: “ Trèo tường vào đó, không chế người bên trong, không cho kinh động xung quảnh, không cho chúng kịp gọi điện thoại, có làm được không?”
Cái này hỏi đúng chuyên giả rồi, Vương Kiên gật đầu tự tin: “ Được.”
“ Tốt, vậy cậu có toàn quyền chỉ huy cuộc đột kích này, tôi chỉ cần thấy kết quả, không hỏi quá trình.” Giản Phàm lên giọng lãnh đạo một phen.
Chuẩn bị quả loa, Vương Kiên lần đầu được trao quyền chỉ huy phấn chấn lắm, chia bốn người một tổ, an bài từ leo tường, tiếp ứng, đột kích, chẳng mấy chốc đã điều người tới nơi thích hợp. Giản Phàm nhàn rỗi, cùng Trương Vân ngồi trong xe đợi.
Đây chính là sở trường của đặc cảnh, Giản Phàm không ngạc nhiên, Trương Vân bất ngờ lắm, không nghĩ Vương Kiên trông hiền lành nơn nớt mà bản lĩnh như thế, nhìn mấy tổ khom lưng như mèo men theo tường chia ra hai bên, chỉ thấy bóng đen nhanh nhẹn leo lên tường, biến mất, lát sau cổng sắt mở rằ, tiếp theo nữa là đèn trong nhà bật sáng, bóng người thấp thoáng quả cửa sổ, rồi liên tiếp có người bị đưa ra ban công còng vào lan can sắt.
Khi Giản Phàm cực kỳ có phong độ đại tướng dẫn Trương Vân tới cổng thì chiến đấu đã kết thúc, bảy tên bảo an bị tập trung tới tầng một, cúi đầu dưới nòng súng của đặc cảnh, Giản Phàm hỏi nhỏ: “ Trương Vân, thấy thế nào, tôi bố trí bạn trai cho cô khá quá hả?”
Trương Vân bĩu môi không đáp, đối với ông chủ này, bọn họ không có kiểu quản hệ cấp trên cấp dưới như bình thường.