“ Ai là Chu Quản Hồ?”
Tên nào tên nấy vẫn cúi gằm mặt, không một câu trả lời.
“ Không nói hả, làm chúng lên tiếng, tôi không tin chúng bị câm hết.”
Giản Phàm phất tấy một tiếng, đặc cảnh bẻ tắy, bảy tên bảo an đau đớn cong lưng, đám này không ngờ cực kỳ cứng cựa, vẫn không ai nói gì. Mà trường hợp đông người như thế, không tiện nặng tắy, bảy tên bảo an trừng mắt nhìn Giản Phàm đầy phẫn nộ.
Đám này bị tẩy não cả rồi hay sao? Giản Phàm đang nghĩ thì có tiếng kêu " Cứu, cứu chúng tôi với ... cứu với", toàn bộ đặc cảnh dựng lỗ tai lên nghe.
Vương Kiên chạy ra ngoài cửa, chỉ tầng ba: “ Tiền bối, ở tầng ba, có người bị giam, âm thanh từ đó truyền rằ.”
“ Còng kỹ bọn chúng, theo tôi ...” Giản Phàm tim đập mạnh, hồi hộp dẫn người chạy lên thì ngày cả tầng hai cũng có người kêu cứu, mà không chỉ một người, có cả nam nữ, làm y rùng mình, không kịp nghĩ nhiều chỉ huy người lên tầng ba, toàn bộ cửa sổ phía đông không phải là cửa sổ, đập vỡ cửa kính bên trong là gạch, âm thanh truyền quả lỗ thông khí, tìm mãi mới ra lối vào là cảnh cửa sắt, chỉ đủ một người đi quả.
“ Phá!”
Bên trong nghe thấy động tĩnh liền kêu cứu càng lớn, càng hỗn loạn, cả đám đặc cảnh cũng hãi hùng, chuyện này là thế nào?
Đáp án rõ ràng rất nhanh, dao quân dụng mở khóa, cửa sắt nặng nề mở rằ, đèn pin chiều vào, cả một đám đặc cảnh nhìn mà bàng hoàng.
Đâu chỉ một con tin mà cả một bầy, mắt ai nấy thất thần kinh khủng nhìn người tới, không gian chật hẹp cỡ một cái phòng khách bình thường mà giam tới 20 người, mùi mồ hôi thân thể mùi phân nước tiểu trộn lẫn làm người ta ngạt thở.
Cảnh tượng tưởng chừng chỉ nhìn thấy trong mấy bộ phim buôn bán nô lệ thời xưa hiện ra trước mắt.
“ Chuyện, chuyện này là sao?”
Giản Phàm lần đầu tiên trong đời chứng kiến cảnh không dám tin này, còn là giam chung cả nam nữ, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương không khép miệng lại được.
Nhất thời không ai biết phải làm thế nào? Trong phòng không ai kêu cứu nữa, hai bên cứ thể nhìn nhau.
“ Bà con, đồng chí, chúng chúng tôi là cảnh sát ... Chính phủ phái tôi tới giải mọi người ... Ai vừa hô cứu mạng, nói cho tôi xem là chuyện gì? Chàng trai kia ... Nói cho tôi biết, đừng sợ, kẻ xấu đã bị khống chế.”
Quách Nguyên là người trầm tĩnh nhất lấy phù hiệu ra đưa Giản Phàm, Giản Phẩm ngẩn người một lúc rồi hiểu, giơ phù hiệu cảnh sát lên cho họ nhìn, lắp bắp nói mấy câu rồi chỉ một chàng trai tráng kiện, đợi hắn rụt rè ra ngoài tóc bù xù, quần nhăn nhúm, áo rách vài chỗ, râu lớm chởm, ra cửa một cái sợ hãi giơ tấy lên đầu run lẩy bẩy.
Giản Phàm bảo đặc cảnh hạ súng xuống, cố ổn định tinh thần ôn hòa: “ Này anh, người ở đâu thế, có phải Đại Nguyên không?”
“ Không phải, tôi, tôi cười Trường Bắc.” Người kia sợ hãi đáp:
“ À, cách, cách tới mấy trăm km nhỉ, là ai, ai giam các anh ở đây?”
Giản Phàm còn chưa hết sợ, lưỡi líu cả lại nói như ngọng, thấy người kia hoang mang, phản ứng chậm chạp, đổi câu hỏi:” Các anh tới Đại Nguyên làm gì?”
“ Tố, tố cáo, đi khiếu nại ... Tôi đi cùng cha, chúng tôi không phạm pháp.”
“ Không ai nói anh phạm pháp ... Vậy tới đây làm gì?” Cho dù đầu óc thông minh tới mấy Giản Phàm cũng chẳng hiểu nổi thế này là sao, buôn người ư? Không đúng, ai lập cơ sở buôn người giữa thành phố lớn thế này chứ:
Đang nói thì có một người nửa lảo đảo đi rằ, tóc hoa râm, chắc là cha con rồi, cứ khóc nức nở nắm tấy từng đặc cảnh một, hồi lâu bình tĩnh lại nói: “ Chúng tôi đi khiếu nại, lên cả huyện, lên thành phố, lên tỉnh, ai ngờ Đại Nguyên còn tệ hơn ở quê chúng tôi ... chúng, chúng ... bắt chúng tôi giam ở đây.”
Một đặc cảnh từ tầng hai chạy lên, nhìn cảnh tượng này cũng sững mất mấy giây mới chỉ xuống dưới báo với Giản Phàm: “ Ở dưới có 16 người bị giam, đều là quần chúng đi khiếu nại, họ nói ngày nào cũng có người được đưa vào hoặc mang đi.”
“ Thế này ... Vương Kiên, cậu chỉ huy ở đây, vỗ về quần chúng, tạm giữ nguyên hiện trường đã ...” Giản Phàm đẩy Vương Kiên lên phía trước, Vương Kiên mau mắn đi tới bố trí, còn Giản Phàm kéo Quách Nguyên rằ: “ Quách Nguyên, mau báo đội trưởng Tần đi.”
“ Đội trưởng Tần làm được gì?” Quách Nguyên chưa hết choáng váng, vẫn còn chẳng hiểu chuyện gì:
Giản Phàm sốt ruột:” Nơi này giam hơn 30 người, phải có chỗ an bài chứ, bỏ đó à?”
Quách Nguyên suy nghĩ, chuyện này họ đúng là không xử lý nổi, làu bàu chửi mấy câu xui xẻo, đi gọi điện thoại cho Tần Cao Phong.
Giản Phàm lại gọi Tiêu Thành Cương tới, giọng đầy sát khí kìm nén:” Cho mày mười phút, không cần biết mày làm gì, cạy miệng bọn bảo an ra cho anh, đặc biệt hỏi hành tung Chu Quản Hồ.”
Tiêu Thành Cương bị khung cảnh kia làm lửa vô hình trong lòng trỗi dậy, nghe thế quảy đầu nhìn lại, quần chúng nam nữ được đặc cảnh dìu ra ngoài ngồi ở hành lang vẫn im như thóc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, nghiến răng:” Để cho em.”
Rồi chạy đi lập tức.
Từng người được đưa ra gian ngoài, đặc cảnh vừa vỗ về vừa hỏi tình hình, nhưng người lên tiếng rất ít, đa phần nói cũng không rõ ràng. Giản Phàm không đành lòng nhìn thêm, mang hi vọng nhỏ nhoi xuống tầng hai nhìn một lượt, không có Sở Tú Nữ, xuống tầng một thì hai đội viên của đội trọng án đã lục tung cả rồi, đến thùng rác cũng không tha, trên bàn CMT đặt thành bó, tài liệu chất cao, xem quả đều là tài liệu khiếu nại, lờ mờ hiểu ra phần nào ... Nếu đây chỉ là trạm trung chuyển, chẳng trách mà Hoàng Văn Lương không nói rõ ràng được ...
Liệu Sở Tú Nữ có từng bị giam ở đây, sau đó từ nơi đây trung chuyển đi rồi không? ... Giản Phàm nhìn đống đồ đạc, giấy tờ trên bàn, có thể tưởng tượng, Sở Tú Nữ mà bị giam vào đây, gọi trời gọi đất cũng không được.
Tiêu Thành Cương đã thẩm vấn xong, tình huống giống như trong tưởng tượng, có điều không có Chu Quản Hồ, bảo an nói cả một ngày không thấy rồi.
Đợi nửa tiếng trên phố mới có tiếng còi cảnh sát, Tần Cao Phong dẫn bảy tám chiếc xe cảnh sát tới.
Thế là Ân giả Bảo trong bóng đêm tĩnh mịch liền dần dần trở nên huyên náo.
Tổng cộng có 38 quần chúng bị bắt giam phi pháp, nam 32, nữ 6, trong đó có 3 cặp cha con, 2 cặp vợ chồng, tỉnh Sơn Bắc có 9 thành phố, 20 huyện, khẩu âm đủ loại, nhiều người không hiểu họ nói gì.
Cảnh sát địa phương tới tiếp ứng có chức vị cao nhất là một vị phân cục trưởng họ Trần, khá béo. Ông ta làm quản chưa lâu, nhưng chuyện trải quả không ít, nhìn quần chúng người gầy gò, quần áo rách rưới, nhìn ai cũng nghi ngờ và đề phòng, rối rít giải thích và trấn an, nói đã khống chế ác đồ, nghiêm trị không tha, nói đưa quần chúng tới nơi an toàn, liên hệ cơ cấu hữu quản giải quyết vấn đề cho mọi người ...
Đám đông đối diện với nhân viên chấp pháp cảnh phục uy nghiêm, chẳng có niềm vui được giải cứu, chỉ có hoài nghi, cục trưởng Trần biết lúc này nhất định phải có được sự tín nhiệm của quần chúng, nếu không bằng vào ba mấy cặp mắt thù hận kia, thực sự không lường được chuyện gì sẽ xảy rằ.
Cảnh sát có mặt ở hiện trường không ai không phẫn nộ, làm chuyện vượt quá giới hạn đạo đức còn lý giải được, làm chuyện vượt quá giới hạn con người thì không sao lý giải được, đều lặng lẽ nhìn cục trưởng, ngoài thương hại rằ, bọn họ không giúp được gì.