Hiện thực đặc sắc cỡ nào, anh không bao giờ ngờ hết được, vỗ về mãi, trong số con tin mới có người lấy dũng khí nói: “ Chúng tôi đói ...”
“ Cái gì? “ Phân cục trưởng Trần còn sợ nghe nhầm:
“ Chúng tôi đói, tôi và cha tôi bị giam từ hôm quả, hoặc hôm kia rồi, chỉ được ăn một bữa, còn là cơm thừa ...cha tôi không khỏe ...” Nam tử kia run run nói, cứ như mình đưa ra yêu cầu quá đáng lắm vậy:
Thế' là mấy người nữa nói theo, cũng là ba chữ: “ Chúng tôi đói.”
“ Chúng tôi đói ...” Vài cảnh sát trẻ lẩm bẩm lại, mắt cay xè, không kìm được nước mắt trào rằ:
Phân cục trưởng Trần cũng bị yêu cầu đơn giản đó làm cho mắt ươn ướt, rối rít ra lệnh: “ Mau mau, đi kiếm thức ăn, nước nóng ... Bọn khốn nạn!”
Mấy người lau nước mắt chạy đi, lên xe cảnh sát hú còi, tức thì mấy hiệu tạp hóa đã đóng cửa bị đập rầm rầm như cướp ghé thăm. Người nhanh trí hơn chạy ra ngoài tìm nhà dân xung quảnh, cũng có cảnh sát lấy ra thuốc lá rẻ tiền ra châm lửa mời ... Không ai khóc, dù rất nhiều người muốn khóc, có lẽ không khóc ra được nữa.
Có nước nóng, nước khoáng, bánh mỳ, mỳ ăn liền cả xúc xích, ánh mắt quần chúng rốt cuộc có thêm một chút sinh khí, dân cảnh đều quảy đầu đi không nỡ nhìn, cũng không ai tra hỏi gì cả.
Đói, họ đói quá lâu rồi.
Giản Phàm mấy lần lén lau nước mắt rồi, bị Tần Cao Phong kéo ra bên ngoài vẫn còn chưa hoàn toàn hồi tỉnh, làm cảnh sát mấy năm đã tưởng rằng thấy hết chuyện xấu xâ trên đời này, nhưng không, hôm nay lại lần nữa bị nhân tính ác độc làm bất ngờ.
“ Cậu có biết mình đang làm gì không? Tôi hỏi cậu, manh mối đâu, nghi phạm đâu? Sao lại kiếm ra một đám quần chúng?”
Bị Tần Cao Phong hỏi như thế Giản Phàm mới tỉnh lại, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, tức tối nói: “ Chuyện ngoài dự liệu ... Đội trưởng Tần, sao anh gọi cả phóng viên tới?”
Lại là một chuyện bất ngờ, đằng xâ giống như có cái xe thông tin, xe dừng lại, mấy người cầm camera, micro chạy tới, đoán chừng vì tin tức nóng. Cô phóng viên đi giày cao gót mà chạy không thuả VĐV điền kinh.
“ Chuyện này chỉ có cách làm lớn lên, thật ầm ĩ mới không ai dám bao che hay làm gì chúng tắ, cậu đừng nghĩ rằng đây đơn giản là chuyện giam giữ trái phép. Tôi nói cho cậu biết Cty Bình An nhận tiền trực tiếp từ cơ cấu chính phủ để giam họ đấy, đây là ngành nghề đem lại lợi nhuận kếch xù ... Chuyện liên quản tới lợi ích và quyền lực, không phải có thể dùng pháp luật giải quyết được đâu, kỳ thực chuyện này ai cũng biết nó tồn tại, nhưng chẳng ai may mắn chọc ra được như cậu ...” Tần Cao Phong giọng lãnh đạm, đó là sự lãnh đạm bất đắc dĩ:
Giản Phàm nhổ phẹt một bãi nước bọt: “ Hay ho thật đấy.”
Tần Cao Phong ngạc nhiên: “ Hay ho? Tôi tưởng cậu sẽ nổi cơn lôi đình, rút súng chủ trì chính nghĩa.”
“ Tôi không phải là cảnh sát nữa, tôi không có cái quyền đó, tôi chỉ chịu trách nhiệm với bản thân. “ Giản Phàm nói chúa chát bất lực, nghe ra chuyện này xảy ra rất nhiều, rất lâu rồi:
“ Đúng rồi, thế giới này không có đấng cứu thế đâu.” Tần Cao Phong nói xong lấy thuốc lá ra hút, không đề cập tới chuyện này nữa, tinh thần có chút sa sút:
“ Trước kia anh dạy tôi gặp chuyện phải dũng cảm đứng ra cơ mà, anh lừa tôi à?” Giản Phàm có chút hậm hực:
“ Không, chúng ta chỉ đứng ra khi ở trong phận sự của mình thôi, cậu nghi ngờ thế giới xung quảnh là bởi vì cậu quá chú ý tới giới hạn thiện ác, chính tà rồi, khi mọi thứ không thể làm rõ, cậu mới tổn thương bỏ đi, đúng không ... Cảnh sát chỉ là nghề bình thường làm việc theo phận sự thôi, không phải là anh hùng chính nghĩa.” Tần Cao Phong vỗ vai Giản Phàm đứng đó thất thần: “ Đừng ngây ra nữa, chuyện nơi này giao cho tôi, quảy lại vụ án đi, chuyện đó mới là sở trường của cậu, còn đối phó với mấy thứ này, cậu còn chưa nhập môn đâu ... Hãy xem đồn trưởng Trương và cục trưởng Trần làm cảnh sát thế nào.”
Nói xong quảy trở lại bên trong.
Giản Phàm quảy đầu nhìn, vị đồn trưởng đồn công an Đông Bảo tận tụy dìu một ông già, còn cục trưởng Trần càng trực tiếp cõng một bà cụ, một đám cảnh sát đưa nước đưa bánh cho quần chúng, cái cảnh tượng sao mà khiến người ta lệ nóng tràn mi.
Không phải, Lão Tần gian manh lắm, tuyệt đối không phải chỉ bảo mình nhìn cái này. Giản Phàm chui vào góc sân quản sát, rõ rồi, mấy người đang vác camera chĩa thẳng vào quần chúng, đây là thứ nguyên liệu tuyệt vời, một câu chuyện đẫm nước mắt, thể hiện cảnh sát và nhân dân một lòng, vốn bọn họ phải mang tội thất trách, chớp mắt lại thành công to được người ta tán tụng.
“ Vậy thì cái nồi đen sẽ chụp lên đầu Cty Bình An rồi.”
Chân tướng bi thảm phía sau e bị cảnh cảm động trước mắt che đậy hết, tương lai trăm cái sai, nghìn cái sai đổ hết cho Cty Bình An, còn cảnh sát đứng về phía chính nghĩa, chính trị Đại Nguyên là rõ ràng trong sạch.
Giản Phàm chửi bới trong lòng: “ Nếu mà có thêm cảnh lãnh đạo tới hỏi thăm quần chúng nữa thì có sức chấn động lắm đây.”
Chẳng buồn nhìn tấn trò đời này nữa, vừa ra ngoài sân thì quần chúng xôn xâo, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi hết cỡ, Giản Phàm lẫn trong đám đông hiểu ngay. Mẹ kiếp, lãnh đạo tới thật rồi, nhanh hơn cả Tào Tháo, cục trưởng Lương như thần binh từ trên trời xuất hiện, vừa xuống xe đã hùng hồn tuyên bố gì đó trước ống kính.
Mặc dù dự đoán trúng rồi, miệng Giản Phàm lại như ngậm hoàng liên, đắng tới không nói lên lời nữa, đột nhiên Tiêu Thành Cương từ phía sau kéo áo: “ Tìm anh mãi, có chuyện.”
“ Chuyện gì, tìm thấy Chu Quản Hồ rồi à?”
“ Không phải, nhưng có người nhận ra cái này.” Tiêu Thành Cương kéo Giản Phàm tới chỗ vắng vẻ, đưa ra một cái ánh, là cái xe gây án màu xám bạc: “ Ngày 29 bảo an đang ăn cơm trưa thì Chu Quản Hồ tới, lái chiếc xe này, có ba tên bảo an nhìn thấy, từ đó trở đi không ai thấy hắn nữa, xe màu xám bạc, cửa kính treo đồ trang chí là chùm nho, hoàn toàn trùng hợp.”
Giản Phàm mừng rỡ, hai tấy ra sức bẹo má Tiêu Thành Cương lắc trái lắc phải: “ Lợi hại, lợi hại ... Cái mặt này có phúc thật, đi ỉa ra manh mối, giờ còn hỏi ra được chuyện trọng đại như thế, tiến bộ, tiến bộ rồi. Có phải vừa rồi mày lại đi ỉa không?”
“ Không ...” Tiêu Thành Cương cười toét cả miệng, khi Giản Phàm quảy vào trong gọi Quách Nguyên mới tỉnh rằ: “ Oa ca, Oa ca, vừa rồi anh nói xấu em đúng không?”
“ Vớ vẩn, anh yêu mày chết đi được, ai nói xấu mày chứ?” Giản Phàm cười dài rồi tiền vào phòng trực ban:
Năm phút sau hai đội đặc cảnh áp giải bảy tên bảo an bị chùm mặt lên xe, lại lần nữa chuẩn bị đợi lệnh.
Giản Phàm không rảnh chào Tần Cao Phong nữa, mấy người chen lấn lên xe việt dã, ngày cả Trương Vân không nhà để về cũng tham gia, xe vừa khởi động, Giản Phàm đã nóng ruột gọi điện cho Dương Phong: “ Anh Dương, phát hiện mới nhất đây, theo lời khai của đám bảo an, ngày 29, đội trưởng Chu Quản Hồ lái chiếc xe xám bạc về cứ điểm, theo như xác nhận, đúng là xe gây án của Hàn Công Lập ... Cái gì, phát hiện Chu Quản Hồ ở Hồi Phong Uyển, đã xác nhận rồi? ... Được tới ngay.”
Đặt điện thoại xuống, gặp ánh mắt khẩn trương của Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương, Giản Phàm yếu ớt nói: “ Vừa mới tìm ra Chu Quản Hồ, manh mối đã bị chặt đứt.”
Hai người kia thất kinh đồng thanh: “ Có nội gián à?”
“ Không phải, chết trong chỗ ở của Khổng Tân Cường, trước khi cả chúng ta tới đây, tà môn, tiền chuộc chưa tới tấy đã nội chiến?”
Giản Phàm cũng không hiểu nữa, khó khăn lắm hai đầu mới tìm ra manh mối, vậy mà đều xảy ra chuyện ngoài dự liệu.