Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 934 - Chương 196: Đêm Trăng Phá Tập. (8)

Hắc Oa Chương 196: Đêm trăng phá tập. (8)

“ Người chết đúng là Chu Quản Hồ, nam, 37 tuổi, dân tộc Hán, từng làm nhân viên Cty Bình An ...”

Một pháp y áo trắng đưa khám nghiệm hiện trường cho Giản Phàm xem. Ngoài phòng đã lập tuyến cảnh giới, cảnh sát tầng ngoài đang giải tán hộ dân xung quảnh, đây là căn hồ hai sảnh bốn phòng, mặt đất hỗn loạn, Dương Phong đang nói chuyện với phụ nữ trung niên, chắc là chủ nhà.

Nhiều năm không thấy hiện trường người chết, Giản Phàm cố áp cơn nhộn nhạo trong lòng, mặt hơi tái đi, còn chưa kịp thích ứng. Quách Nguyên cũng biết vấn đề của Giản Phàm nên hỏi thay: “ Đây là hiện trường ẩu đả?”

“ Đúng, dấu vết ẩu đả rất rõ ràng, người chết trải quả cuộc chiến đấu dữ dội, bị hung thủ nổ bốn phát súng ngực và bụng như thể trút hận ...” Pháp y chỉ người chết nằm trong vũng máu giữa phòng:

Dương Phong đi tới nói tiếp: “ Phát hiện ra máu hai người, hung thủ cũng bị thương, theo chủ nhà nói, Khổng Tân Cường trả tiền thuê nhà nửa năm, ở đây từ tháng 4, đối chiếu camera và thời gian tử vong thì trưa nay hắn giết người xong bỏ đi, xe Chu Quản Hồ vẫn đỗ dưới lầu.”

Tiêu Thành Cương ngồi bên cạnh thi thể, đột nhiên phát biểu: “ Người này từng luyện võ đấy, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, muốn hạ được hắn không dễ đâu.”

“ Đúng, hắn từng làm lính mà ... Có điều Khổng Tân Cường khi trong tù cũng khai thác đá, không phải hạng vừa.” Dương Phong đưa ra lời giải thích hợp lý, lại nhìn Giản Phàm nãy giờ xem báo cáo kiểm nghiệm tới xuất thần, đi tới bên cạnh:

“ Sao thế, trung tâm chúng tôi trực thuộc sở công an tỉnh, dùng pháp y của tỉnh đấy.”

“ Xem cái này.” Giản Phàm chỉ cái va ly trên ghế sô pha, bên trong từng cọc tiền, nhưng không phải tiền thật, giống tiền mẫu của ngân hàng, không phải NDT:

Pháp y giải thích: “ Có vấn đề gì sao? Cái thứ này những cửa hiệu đồ chơi cũng bán, căn bản không phải là tiền.”

“ Tôi đoán thế này, nghi phạm Khổng Tân Cường dụ chúng ta ra ngoại thành, còn hắn đã dọn dẹp xong hành trang chuẩn bị rời đi, đây là lúc tiền công theo giao hẹn được đưa tới, người giao tiền là Chu Quản Hồ.”

Dương Phong gật đầu, biết Giản Phàm luôn nhận định Khổng Tân Cường chỉ là kẻ được thuê bắt cóc không phải chú mưu, nhưng hắn giữ thái độ hoài nghi nhất định.

“ Va ly tiền đã mở rằ, tình huống khi đó có thể là thế này, Khổng Tân Cường vui mừng mở va ly kiểm tra tiền, nhưng nhận ra không phải là tiền. Vừa quảy lại một cái liền phát hiện Chu Quản Hồ chuẩn bị ra tấy với mình, thế nên ném va ly đi, đá bay bàn trà, song hắn bị thương, lý giải vì sao bên ghế sô pha có máu hung thủ ... Trong tình thế bị dồn vào chân tường, Khổng Tân Cường liều mạng đè nạt nhân xuống, đánh rơi tấy cầm súng ... Giải thích cho vết va chạm ở sàn, tiếp đó là đánh Chu Quản Hồ tàn bạo, khi bị ngất, liền lấy súng bắn bốn phát ... Tôi nói đúng không?”

“ Đặc sắc hơn cả phim bom tấn.” Tiêu Thành Cương tặc lưỡi:

“ Đồng chí, vì sao vũ khí do nạn nhân mang tới mà không phải hung thủ?” Pháp y thắc mắc:

“ Vì khác với đạn chúng tôi phát hiện ở nơi hắn thử súng, không thể nào lại tàng trữ hai khẩu súng.”

“ Võ đoán quá.” Pháp y lắc đầu không tán đồng:

“ Không hề võ đoán, nếu nghe thấy tiếng súng thì đã có người tới báo án, nhưng không ai phát hiện, chứng tỏ súng gắn nòng giảm thanh, như thế phù hợp với mục đích tới đây của Chu Quản Hồ là giết người bịt miệng.”

Quách Nguyên đề xuất ý kiến: “ Chúng cùng một bọn cơ mà.”

“ Đây là một tên tội phạm mới ra tù, được thuê bắt cóc, liệu chủ mưu đưa tiền cho hắn bỏ trốn có an toàn không? Tất nhiên không, giết cho gọn! Xem đi, vết đạn ở tường sau ghế sô pha, hẳn là bị Khổng Tân Cường phát hiện nâng tấy lên khiến đạn đi chệch, nếu không Khổng Tần Cường nổ súng chơi à?”

Chuyện này không dám nói bừa, Dương Phong biết người này tà môn, không tranh cãi, chẳng may người ta nói đúng không phải tự chuốc nhục vào thân à, có chút chán nản: “ Ba ngày vất vả, giờ manh mối đứt hết rồi, giao lại nơi này cho đội hiện trường xem có tìm ra được gì không, chúng ta về đội nghỉ ngơi thôi, mai hẵng hay, ai cũng mệt rồi.”

“ Chưa đứt.”

“ Còn chưa?”

“ Hắn khả năng bị thương rồi, tiếp tục điều tra bệnh viện, hiệu thuốc.” Đây là khả năng không phải quá cao, nhưng cũng đáng thử, nhất là thời điểm tranh thủ từng giây từng phút thế này:

“ Vậy cũng phải đợi trời sáng.” Dương Phong nói:

“ Tùy, chuyện đó giao anh xử lý, vẫn còn manh mối đấy.”

Giản Phàm coi như không ai khác tồn tại, gọi bộ đàm bảo Vương Kiên đưa người lên, ôm vai Dương Phong thì thầm vài câu, làm hắn trợn mắt, cuối cùng vẫn bị thuyết phục đuổi pháp y và nhân viên kiểm tra hiện trường ra ngoài.

Không lâu sau mấy đặc cảnh áo đen đưa một nghi phạm chùm đầu tới hiện trường, vừa vào trong đóng cửa lại, là Hoàng Văn Lương, kéo khăn chùm đầu rằ, chưa thích ứng với ánh sáng đã bị kéo tới bên người chết, sợ ré lên, thiếu chút nữa đái ỉa tại chỗ.

“ Mẹ nó, Tiểu Hoàng, mày không khai thật, 5 giờ chiều tin tức Trương Vân mới truyền đi, mà Chu Quản Hồ đã chết trước đó, vậy mà mày dám nói hắn bảo mày đưa người tới Ân giả Bảo.”

Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương vỡ lẽ, đây đúng là manh mối, chi tiết này chỉ có trí nhớ tỉ mỉ của Giản Phàm mới nhận rằ.

“ Mẹ nó, xử lý mày quá nhẹ rồi.” Tiêu Thành Cương vung tấy tát một phát, đoán chừng nhớ lại cảnh tượng ở Ân giả Bảo, đấm đá không cần biết hậu quả:

Hiệu quả thị rất rõ, chỉ vài cú là Hoàng Văn Lương rối rít van xin: “ Tôi nói, đừng đánh nữa, tôi nói ... Họ Ngô, hắn họ Ngô, Ngô Đích, Ngô Đich ... tôi khai.”

“ Cái gì? . Ngô Đích?” Giản Phàm nghe cái

tên này thì giật nảy mình ngăn cản Tiêu Thành Cương:” Ngô Đích nào?”

“ Cố vấn an ninh của chúng tôi, tên Ngô Đích

Cả Giản Phàm, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương đều sững sờ, Dương Phong nãy giờ vờ không biết gì, thấy phản ứng này hỏi: “ Làm sao vậy?”

Một cố nhân, một ngôi sao hệ thống công an, không ai quên được cái tên đặc thù như vậy, e rằng rất ít người trùng tên với hắn, Giản Phàm lạnh lùng nói: “ Cựu cảnh sát Ngô Đích, từng là khoa trưởng trên cục.”

“ Đúng, đã nhảy việc tới công ty chúng tôi làm cố vấn, thân tin của chủ tịch Thân.” Hoàng Văn Lương biết hôm nay không xong rồi, vội vàng phân rõ giới hạn, giờ lo thân, bất chấp hết:

“ Nhảy việc cái con mẹ mày, bị khai trừ, hắn là thứ cảnh sát bại hoại, cặn bà.” Tiêu Thành Cương tát bốp phát nữa:

Hoàng Văn Lương rối rít phụ họa: “ Vâng vâng, đó là thằng bại hoại, thằng bại hoại ạ.”

“ Đi thôi.” Giản Phàm hít sâu một hơi ra hiệu rời hiện trường, nói với Dương Phong: “ Báo cáo với chủ nhiệm đi, nếu thực sự là kẻ này, trình độ nghiệp vụ của hắn rất cao, vấn đề phức tạp rồi ... Mẹ nó, bảo sao mấy thằng lưu manh mà làm một vụ đẹp thế, mẹ nó, cái thứ âm hồn bất tán.”

“ Anh có thù với hắn à?” Dương Phong nghe ra giọng điệu khác lạ của Giản Phàm:

Chuyện này không ai rõ hơn Tiêu Thành Cương, cười khùng khục:” Không có thù, chỉ có hận đoạt vợ thôi, hô hô hô. Oa ca, Oa ca, bảo sao hắn chơi anh vố đau thế, anh chẳng oan đâu.”

Giản Phàm cười méo xẹo, e rằng lần này bị thằng ngốc nói trúng rồi, nếu là Ngô Đích dàn xếp vụ bắt cóc này thì kéo mình vào là rất hợp lý.

Màn đêm từng chút từng chút một bị xé nát, dần dần chỉ còn màu đen đặc trước bình minh .

Bình Luận (0)
Comment