Tiếng tin nhắn trong đêm tối và căn phòng im ắng nghe hết sức rõ ràng, Dương Hồng Hạnh mơ mơ hồ hồ mò di động dưới gối, là Giản Phàm, tức thì tỉnh quá nửa, mở ra thấy một câu rất chuả: " Hạnh Nhi của anh, ngủ
chưa?
Đã 4 giờ 50 phút sáng rồi, Dương Hồng Hạnh bị tin nhắn này làm dở khóc dở cười, tỉnh nốt phần còn lại, đột nhiên lại mỉm cười, gửi tin kiểu này chứng tỏ anh ấy chẳng sao cả. Không những thế tâm tình còn tốt lắm, đồ đáng ghét, hại mình lo lắng suốt ngày.
Tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh rồi, ôm cái chăn ấm áp, môi mỉm cười, giống đa số cô gái đang yêu, đều có vài phần thần kinh, thường thường trong chi tiết hết sức bình thường cảm thụ được tâm tình đối phương. Cái tin nhắn quấy nhiếu không đúng giờ ấy chẳng làm cô phiền lòng, trong đêm dài cô đơn nhận một lời hỏi thăm như vậy, rất ấm áp hạnh phúc, cảm giác như khi mình nhớ anh ấy thì anh ấy cũng đang rất nhớ mình.
Vì thế không tốn thời gian nữa, Dương Hồng Hạnh tức thì gọi điện lại, nghe thấy cái giọng gian manh:” A lô ai đấy?”
Dương Hồng Hạnh cắn chặt răng để không cười ra tiếng, cô gắng làm ra vẻ tức giận: “ Làm cái gì thế? Nửa đêm không cho người ta ngủ à?”
“ Anh biết em đang trằn trọc trong nhớ nhung, anh cũng đêm dài khó ngủ, hi hi, chúng ta đúng là tâm linh tương thông ..." Giản Phàm lúc nào cũng đùa cợt như thế:
“ Hừ, để gặp rồi em xử lý anh.”
“ A, em ra nóng lòng muốn gặp anh lắm rồi phải không?” Giản Phàm tặc lưỡi mấy cái:
“ Ai muốn gặp anh, mơ đi.” Dương Hồng Hạnh giọng mềm xuống, sự rụt rè của cô đã bị Giản Phàm cởi bỏ cùng quần áo rồi, giờ nghe giọng điệu này càng giống như sự khiêu khích:
Đương nhiên Giản Phàm càng giỏi khiêu khích, áp giọng xuống như đang đi ăn trộm: “ Thực sự không muốn à, chúng ta mấy ngày không mơ rồi ... Em không muốn à?”
Dương Hồng Hạnh phì cười, "mơ" ở đây đại biểu cho cái gì đương nhiên là cô hiểu, cố ý nói: “ Muốn, vậy thì anh bay tới về đi.”
Giản Phàm cười hăng hắc:” Anh bay về rồi, ngày trước cửa, mau mở cửa đi, lạnh chết mất.”
-“Cái gì?”
Dương Hồng Hạnh giật mình, vội vàng buộc áo choàng ngủ, đi dép lê len lén mở cửa phòng ngủ, rón rén đi ra cửa, nhìn quả lỗ mắt mèo cười phì, ngoài hành lang là Giản Phàm, chẳng ngờ mặc trang phục huấn luyện của đặc cảnh, lại còn đang làm mặt quỷ quả cái lỗ nhỏ.
Chẳng nghĩ gì cả, cô cửa mở rằ, Giản Phàm lách người vào vừa định nói thì Dương Hồng Hạnh bịt lấy miệng, chỉ chỉ phòng ngủ mẹ. À, Giản Phàm nhớ rằ, còn chưa phải con rể thực sự, thế là cả hai nhón chân như trộm đi quả phòng khách, cẩn thận khép cửa, cài vào, vừa mới xoay người thì nụ cười cứng đờ.
Chỉ có mấy giây thôi mà Giản Phàm đã cởi cả quần lẫn áo ném bữa bãi, chui vào trong cái chăn của cô rồi, lại còn như thể mình là chủ nhả vẫy tấy gọi: “ Mau, mau chui vào đi, đừng để bị lạnh.”
-“Anh đúng là không coi mình là người ngoài nhỉ.” Dương Hồng Hạnh nửa bực mình nửa buồn cười, nhưng mà chẳng ngại, chẳng quả là quen mồm không nói được nhẹ nhàng thôi:
“ Đương nhiên không phải người ngoài, anh tiến vào trong lâu rồi.” Giản Phàm háy mắt nói một câu ẩn ý:
“ Hừ, nhích vào trong ... Á ...”
Dương Hồng Hạnh vừa ngồi xuống bên giường liền bị một bàn tấy chắc khỏe kéo tọt vào trong chăn, áo ngủ bị kéo rằ, hai thân thể một ấm một lạnh dán vào nhau, Dương Hồng Hạnh như chạm phải điện kêu khẽ, tiếng kêu làm Giản Phàm kích thích mạnh, nóng ruột giục: “ Mau mau, tranh thủ thời gian.”
Nói rồi không đợi cô phản ứng đã ra tấy trước đưa tấy cởi áo.
“ Á, đồ đáng ghét, tranh thủ gì?” Dương Hồng Hạnh vừa thẹn vừa tức, cô có bao điều muốn hỏi đây, vừa về chưa thú tội đã muốn giở trò xấu, vừa đánh vừa nhéo, không cho y toại nguyện:
“ Kêu khẽ thôi, mẹ nghe thấy giờ ...” Giản Phàm vừa đè tấy Dương Hồng Hạnh vừa kéo quần cô, Dương Hồng Hạnh tuy nói nhỏ hơn, nhưng không chịu phối hợp, cứ lăn trái lăn phải né tránh, Giản Phàm uy hiếp: “ Còn dám nhúc nhích anh gọi mẹ.”
Uy hiếp rất có tác dụng, Dương Hồng Hạnh tức tối trừng mắt lên, sợ tên mặt dày này hô thật, không ngờ vừa dừng chống cự, chân bị tách rằ, chẳng có dạo đầu gì cả, đã thô bạo tiến thẳng vào, làm cô đau đớn "á" một tiếng: “ Nhẹ thôi, đau chết đi, anh điên à?”
“ Không điên không kích thích.”
“ Á, ư ...”
Dương Hồng Hạnh mím chặt môi lắc đầu, quá bất ngờ không có chuẩn bị trước khiến cô không thoải mái lắm, hai chân co lên, năm ngón chân quíu lạp bấu chặn đệm. Cùng với động tác của Giản Phàm, cảm giác khó chịu dần chuyển sang tê ngứa, toàn thân nóng dần, không kiềm chế được tiếng kêu phát ra từ cổ họng.
Đột nhiên Giản Phàm bế xốc Dương Hồng Hạnh lên, tức thì làm cô thành ngồi trên, hai người ôm chặt lấy nhau, cái tư thế ôm siết lấy nhau thế này khiến tiếp xúc càng khăng khít. Dương Hồng Hạnh kích thích cực lớn, cũng giúp Giản Phàm cực kỳ thuận tiện, miệng tìm lấy miệng, tấy tìm tới ngực, phía dưới nhấp nhè nhẹ, tấn công cả ba đường khiến Dương Hồng Hạnh dần dần nhiệt tình đáp lại, vươn hai cánh tấy tựa ngó sen vòng quả cổ Giản Phàm, chiếc lưỡi vừa ướt át vừa ấm áp đưa ra cuốn lấy lưỡi Giản Phàm một cách nhiệt tình khao khát.
Đang lúc hơi thở cả hai càng lúc càng gấp gáp nặng nề, tình dục càng lúc càng dâng cao, ai ngờ đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa cộc cộc làm cả hai thất kinh dừng mọi động tác, hai đôi mắt cách nhau gang tấc. Dương Hồng Hạnh tức giận béo má Giản Phàm, Giản Phàm đau mà không dám kêu.
Ngoài phòng mẹ vợ gõ cửa mấy cái: “ Hạnh Nhi, làm sao thế? Mẹ nghe thấy tiếng con kêu, mơ à?”
“ Không sao ạ, còn vừa dậy ... mẹ ngủ đi ạ.” Dương Hồng Hạnh bịt miệng Giản Phàm, sợ y nói, lớn tiếng đáp:
“ Không ngủ được à? Để mẹ pha cho cốc trà an thần, uống rồi hẵng ngủ.” Bà Đinh gõ cửa muốn vào:
Dương Hồng Hạnh cuống cả lên: “ Mẹ, con ngủ dậy rồi, không muốn uống, mẹ đi ngủ đi.”
“ Ừ, ngủ thêm được thì ngủ nữa đi, chuyện rồi sẽ đâu vào đó cả thôi ... Ài ..”
Tiếng bước chân đi xâ dần, sau đó là tiếng đóng cửa, đợi hồi lâu không thấy có âm thanh nào nữa, hai người giữ nguyên tư thế. Dương Hồng Hạnh vươn tấy ôm cổ Giản Phàm, kéo y xuống hồn nồng nhiệt, đang kích thích thì Giản Phàm lại rút rằ, bực tức mắng:” Lúc không cho anh thì anh làm bừa, lúc cho rồi anh lại không làm nữa là sao?”
Nói xong tức giận nhéo một cái, Giản Phàm đau khổ giải thích: “ Không phải tại anh, mẹ em gọi một cái làm anh sợ nhũn ra rồi ... Nãy anh gấp, giờ đến lượt em gấp à?”
Hừ, Dương Hồng Hạnh lườm một cái, vừa mới có chút cảm giác, toàn thân hết sức bứt rứt khó chịu, nằm nghiêng bên cạnh Giản Phàm có chút giận dỗi.
Giản Phàm nhìn mái tóc đen nhánh của Dương Hồng Hạnh xõa trên bờ vai trần trắng ngần, gó mà hồng rực, cánh môi ươn ướt khẽ hôn má mình, không che dấu được khao khát chưa thỏa, nhân cơ hội thủ thỉ: “ Hạnh Nhi, em giúp anh hôn chỗ đó, nó lập tức dựng lên.”
“ Phì lưu manh.” Dương Hồng Hạnh mặt tức thì càng đỏ hơn, đánh Giản Phàm một cái: “ Mơ đi.”
“ Không phải vì muốn giúp em sao?” Giản Phàm nghiêng người sang, hôn cánh môi hồng tươi mềm mại, dụ dỗ nhiều lần rồi, cô chưa bao giờ làm việc đó chỉ hừ một tiếng không đáp, Giản Phàm vờ vươn vai muốn tắt đèn: “ Vậy ngủ thôi, anh buồn ngủ rồi.”
Dương Hồng Hạnh bắm môi suy nghĩ, rốt cuộc vén tóc, ngượng ngùng đưa đầu lưỡi hồng hào ra liếm thư mấy cái, sau đó hạ quyết chùm chăn lên người, hé miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, ngậm lấy thứ kia, tiếp đó Giản Phàm miêng mở tròn, dần dần khép mắt rền hừ hừ thư thái, tấy đưa xuống lùa vào tóc Hạnh Nhi đang tích cực giúp y khôi phục hùng phong .
Đêm lạnh phố dài, đèn cảnh sát nhấp nháy, có vở kịch lớn đang diễn rằ.