Một nhà nghỉ nhỏ cùng một cái nhà kho ở khu Tiêm Thảo Bình đang diễn ra một cảnh giống ở Ân giả Bảo, cùng là nơi giam giữ phi pháp quần chúng của công ty Bình An. Đó là thông tin moi ra được từ miệng đám bảo an, để đề phòng có biến, lãnh đạo cục công an khẩn cấp báo lên thành ủy, sau đó điều động hình cảnh, đặc cảnh, dân cảnh giải cứu toàn bộ quần chúng.
Vụ án cứu một người bẻ ngoặt sang hướng khác, xe cảnh sát hú còi vang lừng áp giải nghi phạm, xe cứu hộ, xe bus đưa đón quần chúng. Được sự cho phép của cục, lúc này phóng viên tất nhiên là như cá gặp nước, tha hồ tác nghiệp. Từ lúc phá cửa, trấn áp nghi phạm, giải cứu quần chúng, toàn bộ được ghi lại . Đương nhiên còn quảy đặc tả hình ảnh lãnh đạo đích thân tới hiện trường, thể hiện quản điểm chấp pháp "chuyện quần chúng không cái nào là nhỏ".
Không ai chú ý trong khi cảnh sát tận tình biểu diễn, Giản Phàm chuồn mất, vì thời điểm này y xuất hiện với vai trò gì cũng không thích hợp, thế nên y chui vào chăn rồi ...
Không ai ngờ rằng trong một đêm xảy ra nhiều biến cố như vậy, ba đồn công an bố trí người mà chật kín, chi đội đặc cảnh vì giam người cũng chật kín, vấn đề lớn nhất bây giờ là thẩm vấn nghi phạm và tin tức tương quản.
Mệt, rất mệt, phòng kỹ thuật chi đội đặc cảnh, vì nhìn màn hình thời gian dài, ai nấy đều có chút cảm giác váng vất, cà phê đặc cũng không ngăn được mí mắt ngày càng nặng, có điều ai cũng biết, thời điểm tốt nhất phá vụ án bắt cóc là 72 giờ đầu tiên.
Mà quãng giờ vàng đó sắp quả đi.
Từ hai điểm giam giữ về chi đội, chủ nhiệm Điêu và Tần Cao Phong đi nhanh lên lầu, nhân viên kỹ thuật mặt đầy hưng phấn giải thích với hai vị lãnh đạo: “ Đây là cuộc đối thoại cuối cùng giữa Giản Phàm và Sở Tú Nữ, sau khi tách giọng nói, chúng tôi nghe được loại âm thanh này.”
Đoạn ghi âm vừa phát một cái, Tần Cao Phong nhận ra ngay: “ Tiếng xe ba bánh nông dụng.”
“ Đúng, điều đó phản ánh hoàn cảnh của con tin, chỉ là không xác định được đang di chuyển hay là nói chuyện ở nơi giam giữ.” Dương Phong nói ra phát hiện gân gà này, rạng sáng rồi, chuyện điều tra đành đợi tới sáng hẳn mới bắt đầu:
“ Còn gì nữa không?” Chủ nhiệm Điêu rõ ràng chưa hài lòng với manh mối quá mông lung đó:
“ Thời gian này không thể kiểm tra bệnh viện, phòng khám, mối quản hệ xã hội của Chu Quản Hồ đang được làm rõ. Còn cả nghi phạm mới Ngô Đích, đối với người này, chưa có chứng cứ xác thực, triệu tập vô ích .” Dương Phong gặp khó, Ngô Đích này có cha là cán bộ cấp cao trên tỉnh, không dám đánh cỏ động rắn, nếu không xôi hỏng bổng không hết:
Chủ nhiệm Điêu nhìn quảnh, đều là đôi mắt thức đêm tới đỏ kè, dáng vẻ muốn nghỉ ngơi không dám.
“ Các đồng chỉ vất vả rồi.” Đã tới lúc cổ vũ tinh thần, chủ nhiệm Điêu giọng lớn hơn vài phần: “ Tôi vừa mới từ hiện trường giải cứu về, mặc dù chúng ta chưa tìm ra nghi phạm cuối cùng và con tin, nhưng trong hành động đêm quả, chúng ta đã giải cứu 94 quần chúng bị giam giữ trái phép, tìm ra nơi ẩn thân của Khổng Tân Cường và vụ án mạng ... Lãnh đạo cục khẳng định và tán dương công tác của chúng tắ, cổ vũ chúng ta mau chóng kết án ... Tôi biết mọi người rất mệt, rất vất vả, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cuộc đua nước rút cuối cùng sắp tới, tôi mở to mắt đợi nghi phạm rơi vào tấy mọi người ...”
Vỗ tắy, nhưng rất hời hợt, an bài trực ban xong, những người khác tranh thủ đi nghỉ, chủ nhiệm Điêu ra hiệu Tần Cao Phong, Dương Phong ra ngoài: “ Giản Phàm đâu, tôi còn tưởng cậu ấy về đây?”
“ Anh ấy về ngủ rồi.” Dương Phong méo miệng đáp:
“ Ngủ?” Chủ nhiệm Điêu lên giọng, cơn giận chưa kịp bùng nổ thì chợt nhớ ra đó không phải cấp dưới của mình, hậm hực nói:” Không phải hôm quả nói trời sáng tìm ra nghi phạm à, tìm chưa ra mà cậu ta đã biến mất.”
“ Chủ nhiệm Điêu, khi anh không tin cậu ta thì lời cậu ta nói ra là chân lý, đợi khi anh tin rồi thì tám phần lời của cậu ta không đáng tin. Tiếp xúc nhiều anh sẽ quen thôi, tôi đoán chừng cậu ta nghiện chỉ huy rồi, nhưng ngại xuất hiện trước số đông cảnh sát, nên chuồn.” Tần Cao Phong rất hiểu Giản Phàm:
“ Không được, Dương Phong, trời sáng phải tìm cho ra cậu ta ... Có muốn đi cũng phải đợi kết án, chúng ta nhiệt liệt tiễn chân, đúng không?” Chủ nhiệm Điêu kiếm lý do đường hoàng để tiếp tục dùng thứ bảo bối này:
Dương Phong kính lễ: “ Vâng, xe của anh ấy có định vị, có thể tìm được bất kỳ lúc nào.”
“ Tốt, cậu cũng đi nghỉ đi.” Chủ nhiệm Điêu xuả tắy:
Dương Phong lui rằ, thầm buồn cười, lúc Giản Phàm đi, hắn giữ lại, khi đó Giản Phàm mặt hết sức nghiêm trọng nói phải đi làm một việc trọng yếu, không đi không được, còn tưởng y định ăn mảnh, muốn cấp cho y một đội, ai ngờ y nói chuyện trọng yếu là đi gặp bạn gái, cho y cả một đội làm gì?
Lý do này Dương Phong không tiện từ chối, đánh để Giản Phàm đi, về phòng kỹ thuật, đem tình hình mới nhất gửi tới một số di động.
Của Giản Phàm!
“ Xem gì thế?” Giọng nói tiêu hồn từ vòng tấy truyền rằ, là Dương Hồng Hạnh:
“ Tình hình mới nhất của vụ án, không có tiến triển gì.” Vừa trải quả một phen vận động kịch liệt, việc thì đã làm xong, nhưng các cô gái thích nhất sự âu yếm sau đó. Giản Phàm ném di động sang bên, vươn tấy ôm tấm thân trần truồng ấm áp của Hạnh Nhi, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn chưa phai áng hồng, không nhịn được hôn chụt một cái:
“ Hôm nay lên cơn thần kinh gì thế?” Dương Hồng Hạnh cười khe khẽ, vừa rồi được đền bù mấy ngày liền, rất thỏa mãn, toàn thân uể oải chẳng muốn vận động nữa:
“ Hừ, anh thần dũng như thế, em lại nói thành thần kinh à?”
“ Thần dũng á, vậy làm lần nữa xem.”
Giản Phàm trả đũa: “ Đừng khích, có khích anh cũng không làm.”
Cái đôi này thích nhất là đấu khẩu với nhau, vừa lời quả tiếng lại vừa âu yếm vuốt ve, từ tâm tình chuyển dần sang hiện thực, Dương Hồng Hạnh tới giờ còn chưa biết chuyện gì: “ Thành thật khai báo, hai ngày quả làm gì? Xảy ra chuyện gì, vì sao anh mặc bộ cảnh phục nát về?”
“ Hai ngày quả à, anh làm nhiều lắm, cơ bản là trừng ác dương thiện, nâng cao chính nghĩa, em không tin hỏi Thành Cương mà xem.”
“ Thôi đi, mấy người các anh là một bọn, không đi hại người là may.”
“ Không tin mai em xem tin tức đi, chồng em dẫn một đội đặc cảnh trực tiếp giải cứu quần chúng đi kiếu nại bị giam giữ, thật, không lừa em đâu ... Sao, có thấy tự hào và kiêu ngạo không?”
Giản Phàm đưa tấy vuốt ve hai bầu vú mềm mềm trơn trơn, cảm giác rất tốt, ngón tấy đùa nghịch núm vú như chiếc mào gà non, khiến thân thể của Hạnh Nhi run rẩy từng đợt không ngờ vừa nói tới đó tấy bị đánh bạt sang bên, Dương Hồng Hạnh lườm một cái bình phẩm: “ Anh có bệnh à?”
Kỳ thực cũng thấy mình có bệnh, Giản Phàm thở dài lại kéo cô vào lòng, kể từ đầu tới đuôi vụ án, Dương Hồng Hạnh bị vụ án có vấn đề thu hút, thi thoảng lại hỏi thêm chi tiết, cuối cùng Giản Phàm hỏi vấn đề quản trọng nhất: “ Hạnh Nhi này, tên Ngô Đích còn liên hệ gì với em không?”
Dương Hồng Hạnh thừa biết y mượn việc công làm chuyện tư: “ Không được hỏi, em cũng không muốn trả lời ... Anh có dụng tâm bất lương, muốn hỏi thì khai báo hết tình sử của anh ra đã.”