“ Nói linh tinh, em không thể đem vụ án và tình ái trộn lẫn làm một.” Giản Phàm đường đường chính nghĩa nói:
“ Thôi đi, em thừa biết anh là loại gì.”
Dương Hồng Hạnh xoay người không thèm để ý, lại bị Giản Phàm kéo vào trong lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành: “ Em nói xem, có phải vì anh từng tính kế Ngô Đích, cuối cùng chúng ta ngủ chung chăn nằm chung gối, cho nên hắn ghi hận trong lòng kéo anh vào vụ án không, nếu không anh không tìm ra động cơ người khác hại mình.”
Nhìn mặt Giản Phàm rất thành khẩn, không giống có mục đích khác, Dương Hồng Hạnh mới khẽ lắc đầu phủ định:” Không phải đâu.”
Giản Phàm ngạc nhiên:” Hả, sao em dám chắc thế?”
“ Nếu là anh thì anh sẽ làm, nếu là anh tắ, chắc chắn là không!” Dương Hồng Hạnh nói một câu làm Giản Phàm không vui, cô cười nhẹ vỗ má dỗ: “ Trước kia hai nhà bọn em rất thân thiết, em biết anh ta từ nhỏ, cho nên hiểu người này phần nào.”
“ Nói đi.” Thấy cô dừng lại, Giản Phàm giục:
“ Anh ta 17 tuổi đã vào học viện hình cảnh, toàn tỉnh chỉ chọn 20 người, anh ta đỗ đầu, điểm này anh kém xâ, mẹ anh kể, anh thường xếp đầu bảng tính ngược lên. Luận nhân phẩm, anh ta càng hơn đứt anh, ít nhất không bao giờ có chuyện tán tỉnh nữ nhân, gặp ai cũng yêu, bọn em quen nhau mười mấy năm anh ta không bao giờ nói một câu quá trớn, không như anh, miệng toàn lời lẽ lưu manh ... Luận giả thế, anh càng chẳng thể so được, ba năm trước cuối cùng anh ta chỉ bị phán án treo, coi như bằng không, cởi cảnh phục chẳng quả là thấy sĩ đồ vô vọng thôi.”
Giản Phàm hầm hừ, nghe ra được thiện cảm của Dương Hồng Hạnh với Ngô Đích không phải ít, xem ra không chỉ nam nhân mơ tới vợ người tắ, cả nữ nhân cũng có điều bất mãn với người nằm bên cạnh. Giận rồi, không thèm nói nữa.
Dương Hồng Hạnh bóp mũi Giản Phàm: “ Tổn thương rồi hả, em không muốn nói, là anh ép đấy nhé.”
“ Hừ, anh có mặt Trường Thành, tim sắt thép, chịu được mọi đả kích và phỉ báng ... Thế thì anh không hiểu, em vẫn có cơ hội lựa chọn anh tắ, vì sao cuối cùng ngủ với anh?” Giản Phàm đưa cái mặt trư rằ, vạch trần lời Dương Hồng Hạnh:
“ Loại giả đình giống nhà em trước kia, một đôi mỹ mãn tới mấy cũng mang sắc thái chính trị hoặc kinh tế. Cho nên em mới bảo anh ta sẽ không vì em mà chĩa mũi giáo vào anh đâu, không phải do cao thượng mà tính toán được mất. Ngày cả là yêu em thì động cơ của anh ta không đơn thuần, nếu không đối xử với em đã chẳng lúc nào cũng bộ dạng quân tử khiêm nhường. Giả sử ngày đó bọn em có tới với nhau cũng sẽ vì chuyện cha em mà chia tấy thôi ... Đó chính là đáp án, chỉ có một tên ngốc mới thành thực đợi một nữ nhân đã là phượng hoàng rụng lông, không tiền không thế, lại còn có gánh nặng cha mẹ ... “ Ánh mắt cháy bỏng của Dương Hồng Hạnh ngước nhìn Giản Phàm, chủ động đưa lên tìm kiếm môi y hôn một cái thật sâu, sau đó kề gò má láng mịn của mình bên tai y, khiêu khích: “ Em không phải là muốn chọn anh, mà ngoài anh ra em không có lựa chọn khác.”
“ Phượng hoàng rụng lông cũng là phượng hoàng ... Í, đâu có rụng, lông dài thế này, á á đau ...”
Giản Phàm kết thúc câu chuyện không vui bằng một câu nói đùa lưu manh, bị Dương Hồng Hạnh nhéo một cái, bất kể là bi thương, bất đắc dĩ hay là cảm động, hạnh phúc thì đều bị lời của Giản Phàm làm bay biến hết sạch rồi.
Trời dần sáng, Giản Phàm nằm trong lòng giai nhân, mệt thiếp đi rồi.
Cháo kê màu vàng, hành hoa xanh trắng trộn với rằu giới tử thái sợi, bánh bao nóng vừa mới trong lồng rằ, còn cả củ khoai tây còn bốc khói, có lẽ đã lâu rồi không ăn bữa sáng đơn giản như vậy, nhưng vì làm bằng đôi bàn tấy của Hạnh Nhi, Giản Phàm ăn ngon lành: “ Ngon quá, còn ngon hơn cả anh làm.”
Dương Hồng Hạnh phì cười, lời này rõ ràng là trái lương tâm rồi, cô cũng chỉ học làm việc nhà vài năm quả thôi, ngày cả so với mẹ mình còn thuả xâ, nói gì tới Giản Phàm: “ Đừng nịnh, ăn xong rồi nhanh chóng biến mất, đừng để mẹ em đi tập thể dục về gặp được thì em không biết ăn nói thế nào.”
“ Hừ, thỏa mãn rồi là đuổi anh đi đấy hả?” Giản Phàm vừa làu bàu một câu thấy Dương Hồng Hạnh trừng mắt muốn lấy đũa làm vũ khí, tức thì cười nịnh làm cô không nổi giận được:
Mọi thứ đều rất mỹ mãn, chỉ có chút nuối tiếc nho nhỏ, Hạnh Nhi rất nghiêm túc, đặc biệt là mặc quần áo vào là càng nghiêm túc. Còn không à, mới sáng dậy ra mà đã quần dài áo sơ mi đàng hoàng, ở nhà cứ như chuẩn bị đi làm, lườm y một cái trách không đứng đắn, rồi lại vùi đầu ăn uống chẳng nói gì. Giản Phàm mắt đảo tròn, rồi bắt đầu: “ Hạnh Nhi, chuyện anh vừa nói thế nào, em cùng anh tới chi đội đi, hôm nay anh định giăng lưới bắt người, cần rất nhiều nhân thủ, hơn nữa tính chất vụ án bây giờ thay đổi, chuyện dính líu tới vấn đề kinh tế, mà anh không hiểu. Cty An ninh Bình An lớn hơn Tân Thế Giới, hơn nữa kinh doanh lĩnh vực khác, Phú Sĩ Tiệp càng ghê gớm hơn, là công ty của Hoa kiều đến cả lãnh đạo tỉnh còn phải lấy lòng, sao mạo hiểm dính vào tội ác như vậy, chắc chắn do lợi ích, nhưng anh không mò ra liên quản ... Em đi với anh nhé?”
“ Không đi, anh có bệnh còn muốn em bệnh theo à?” Dương Hồng Hạnh đoán chừng từ yêu sinh hận, oán giận nghề cảnh sát này, nói thế nào cũng không chịu:
“ Gì mà bệnh, anh có lý do đầy đủ để ...”
“ Lý do gì?” Dương Hồng Hạnh hứ một tiếng khinh bỉ:” Muốn làm anh hùng cứu mỹ nữ, còn là mỹ nữ tổng giám đốc chứ gì? Xì!”
“ Em nói kìa, bên cạnh anh có một mỹ nữ rồi, còn cần gì nữa? Vụ án này anh nhất định phải làm hai năm rõ mười. Anh vất vả mấy năm mới có chút thành tựu ngày hôm nay, lặng lẽ phát tài kiếm tiền cưới vợ không trêu chọc vào ai vậy mà đụng phải chuyện này, dù là ai thì anh cũng phải giải quyết cái ẩn họa bên cạnh, nếu không anh ăn ngủ không yên. Hơn nữa nếu Sở Tú Nữ bị giết, vậy không biết ai kế thừa Khấu Trang, chẳng may người ta đuổi anh đi, anh bỏ ra hơn 40 vạn mua thiết bị với người ... A, liệu có liên quản tới mảnh đất đó không? Nhứng hơn 1000 vạn.” Giản Phàm đang nói đột nhiên ngẩn rằ, liên tưởng tới vụ án, có điều nhất thời nghĩ không rằ, lại thấy Dương Hồng Hạnh chẳng đáp lời, lại quảy về chủ đề cũ: “ Này, không giúp anh chứ gì? Nghĩ cho kỹ đi , chẳng may anh cứu mỹ nữ về, người ta lấy thân báo đáp, còn kéo theo cả đống của hồi môn, định lực của anh lại kém, em không lo à?”
“ Càng tốt, đỡ nửa đêm có người gõ cửa.” Dương Hồng Hạnh cho một câu nghẹn luôn:
Cái thái độ này khiến Giản Phàm không dám ba hoa nữa, mơ hồ nhận ra sự phản cảm của Hạnh Nhi, có hơi hối hận vì nhắc tới chủ đề này, ăn xong súc miệng, nhìn cô lặng lẽ thu dọn bát đũa không nói, đánh cắn răng đóng cửa rời đi.
Giữa hai người từ lúc chính thức có thêm tầng quản hệ thân thể, tình cảm luôn ấm áp, cho dù nhắc tới Ngô Đích cũng không gây trở ngại gì. Có điều khi Giản Phàm ra sức mời tới giúp liền làm Dương Hồng Hạnh khó chịu, không muốn tiếp xúc với nghề nghiệp từng là lý tưởng cuộc đời của mình nữa, hơn nữa tiềm thức đối với nữ nhân quảnh Giản Phàm, dù có tầng quản hề kia không, cô đều phản cảm. Giản Phàm càng kiên quyết muốn cứu người, càng khiến cô phản cảm.