Người đi rồi, chăn đệm trong phòng đã gấp chỉnh tề, Dương Hồng Hạnh thu dọn bát đũa thì dừng lại, không biết vì sao nhìn Giản Phàm rời đi, lòng lo lắng, lời tình tứ lẫn vụ án vẫn rõ bên tắi, giây phút đê mê vẫn để lại dư âm trong thân thể ... Vậy mà tích tắc ... chẳng lẽ vì khúc mắc trong lòng mình, khiến anh ấy thất vọng?
Sử Tú Nữ và anh ấy chắc chắn không có gì, nếu không anh ấy chẳng thản nhiên như thế, Dương Hồng Hạnh phán đoán, nhớ lại Giản Phàm ra sức thêm dầu thêm mỡ nói nữ nhân đó không mẹ không cha cô độc, bị mẹ kế mưu mô chiếm giả sản, bị người ta bắt cóc ra sao ... Cô gái đáng thương như vậy, mình còn chấp nhặt cái gì, vội vàng cởi tạp dề khoác áo đuổi theo, sợ Giản Phàm đã đi, còn lấy di động bấm số.
Không nhận máy, Dương Hồng Hạnh hơi hoảng, hối hận, anh ấy giận mình rồi sao?
Đợi Dương Hồng Hạnh chạy xuống lầu há hốc mồm, một chiếc xe việt dã cảnh sát đỗ ngày ở lối rằ, cửa xe để mở, Giản Phàm đang cười rất đắc ý ... Dương Hồng Hạnh vốn lo sợ, không ngờ trúng gian kế, cắn môi đứng đó không nói không rằng.
Xe sau đợi sốt ruột có cái đầu húi cuả thò ra gọi: “ Tiền bối, đi mau, chủ nhiệm giục mấy lần rồi.”
“ Gọi cái rắm, đây là việc phải thong thả, gấp có tác dụng gì?” Giản Phàm thò đầu lại cáu kỉnh chửi:
Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn viên đặc cảnh bị Giản Phàm mắng cho thụt đầu vào, ngồi im không dám ho he gì nữa. Í, làm sao cảnh sát thật lại sợ cảnh sát giả? Hơn nữa nhìn trang phục kia còn là đặc cảnh chứ không phải là hiệp cảnh hay dân cảnh đâu.
Cô đang ngạc nhiên thì Giản Phàm nhe răng cười, ân cần: “ Xin mời, em là của anh, không có em, anh làm mất hứng ... Nào, vợ, nể mặt anh cái.”
Dương Hồng Hạnh không vui, nhưng vì câu cuối cùng mà vẫn lên xe, xem lên đường làm Vương Kiên thở phào, báo cáo bắt đầu về đội. Trên xe Giản Phàm bật cái thứ âm nhạc chẳng ra thể loại gì, Dương Hồng Hạnh vẫn có chút bất mãn: “ Oai quá nhỉ, được chi đội tâng bốc lên là quên chuyện cũ rồi à?”
“ Sống không thể nhìn mãi về quá khứ, phải nhìn hiện tại và tương lai, đúng không? Hơn nữa nguy cơ đồng thời cũng là cơ hội, năm xưa rất nhiều người không hiểu vì sao anh bỏ đi, nhưng giờ chẳng phải rất nhiều người hâm mộ anh năm xưa bỏ đi đấy sao? Anh tin em lý giải.”
“ Em lý giải.” Dương Hồng Hạnh có gu âm nhạc cực cao, không chịu nổi thứ nhạc thị trường chát chúa, tắt đi: “ Có điều em vẫn phản cảm.”
“ Phản cảm với anh sao?”
“ Không, em phản cảm những kẻ dẫn anh vào loại chuyện này.” Dương Hồng Hạnh nắm chặt tắy: “ Khi họ cần tới anh thì nịnh nọt hết cỡ, không cần nữa thì ném sang bên, bao lần như thế, anh quên sao, trước kia anh còn trong thể chế thì chịu đi, giờ anh cởi cảnh phục rồi, họ còn không biết xấu hổ mà kéo anh vào.”
“ Lần này là anh tự nguyện đấy.” Giải Phàm cười toét miệng giải thích:
“ Thế nên em mới nói anh có bệnh.”
“ Ài, lát nữa trước mặt người ta đừng đả kích anh, giờ anh chỉ huy mấy đội đấy.” Giản Phàm nhăn nhó cầu xin:
“ Xem ra bệnh của anh nặng lắm rồi.”
Dương Hồng Hạnh quảy đầu sang bên, không thèm nói nữa, thấy trên bản điều khiển có tập tài liệu, cầm lấy quảy đầu sang bên ngồi xem, Giản Phàm nhìn quả gương chiếu hậu mỉm cười.
Về tới chi đội gặp Trương Vân dậy sớm đi dạo trong sân, Giản Phàm để hai cô gái lại giao lưu với nhau, vấn đề kinh tế của Tân Thế Giới để Trương Vân giải thích tốt hơn xem tài liệu. Khi Giản Phàm cùng Vương Kiên chạy lên phòng hội nghị thì đã bắt đầu rồi, chủ nhiệm Điêu và Tần Cao Phong đều thoáng chút bực mình, may không phải người trong biên chế, nếu không thế nào cũng ăn chửi rát tắi.
Cũng chỉ là họp thôi mà, nghe báo cáo tổng hợp vụ án, phát biểu mấy câu không đau không ngứa, có quái gì đâu mà làm ra vẻ nghiêm trọng, điều duy nhất có giá trị là căn cứ vào dấu máu và viên đạn ghim trên tường xác nhận hung thủ bị đạn bắn thương, còn kiểm tra ra là vũ khí gắn nòng giảm thanh, cục công an cao độ chủ ý, lệnh bất chấp mọi giá phải tìm ra hung thủ.
Với công an mà nói, vụ án nổ súng còn nghiêm trọng hơn cả tính mạng con tin, một khẩu súng lắp nòng giảm thanh có thể gây ra bao nhiêu vụ án mạng không ai dám nói chắc.
Dương Phong cả đêm không ngủ, liệt kê những điểm chính trong công tác hôm nay. Giản Phàm xem quả không dị nghị gì, đầu tiên là các đơn vị phối hợp điều tra bệnh viện, trạm y tế, nhà thuốc, camera giám sát các chốt giao thông không phát hiện Khổng Tân Cường rời thành phố, vậy hẳn vẫn ở Đại Nguyên.
Nhóm hai là Tần Cao Phong, chủ nhiệm Điêu lấy lý do quần chúng bị giam giữ phi pháp chính diện tiếp xúc với Cty Bình An, bao nhiêu manh mối chĩa vào đó, nói công ty này không có vấn đề, ma nó tin, nếu không phải là công ty lớn có quản hệ với chỉnh phủ thì đã trực tiếp bắt luôn tổng giám đốc về nói chuyện rồi.
Thứ ba là phân phối tới các đội trưởng điều tra hơn 40 nghi phạm bị giam giữ, đây là việc cực kỳ hao phí công sức lẫn tinh thần, nghi phạm nhiều, sàng lọc thông tin càng mệt.
Chủ nhiệm Điêu di chuyển ánh mắt về phía Giản Phàm, bao nhiêu manh mối do y tìm rằ, giờ tiếng nói của y đủ sức nặng, không coi trọng không được: “ Giản Phàm, cậu muốn nắm đội nào, thoải mái chọn.”
“ Chủ nhiệm Điêu, đội trưởng Tần, tôi có ý nghĩ mới, không biết nên nói không?” Giản Phàm khiêm tốn rất giả tạo:
Chủ nhiệm Điêu không ngờ đùa một câu:” Chà, về gặp bạn gái liền có linh cảm ngày à?
Nói đi.”
Phòng hội nghị cười nghiêng ngả, Giản Phàm mặt dày như Trường Thành chẳng chối, đưa tấy áp tiếng cười xuống:” Các vị, căn cứ vào tình hình mới nhất, tôi nghĩ tới một khả năng, đó là con tin còn sống, chúng ta có thể giải quyết vụ án này một cách hoàn mỹ.”
Ồ! Cái này làm cả phòng hội nghị tức thì hứng thú hẳn, đây là chuyện tất nhiên là ai cũng mong đợi, bất kể là đứng ở góc độ nào, chủ nhiệm Điêu không cười nữa, thúc giục: “ Nói mau, nói mau.”
“ Thứ nhất tới giờ vụ án này không phải vì tiền chuộc, hẳn là không ai dị nghị gì nữa chứ. Thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy, bọn chúng chưa dám có hành động gì rõ sàng tránh lọt vào tầm ngắm nên tôi nghĩ bọn chúng chưa đạt được mục đích, khả năng cao giữ người sống. Thứ ba vụ án này chia làm ba tầng, đầu tiên là dẫn họa lên người tôi, sau đó là bốn quân cờ xui xẻo đã bị chúng ta bắt, bước cuối là giết Khổng Tân Cường khiến vụ án này mãi mãi trong bóng tối. Nhưng giờ kế hoạch không đi đúng hướng, bọn chúng không những không kịp sửa chữa mà sự thế ngày càng lớn, người thông minh đều không dám có chút dính líu tới con tin nữa ... Con tin chết bọn chúng càng nguy ngập. Thứ tư bắt cóc giam giữ con tin thì càng ít người biết càng tốt, với thân phận Chu Quản Hồ, tôi nghĩ hắn chính là người chấp hành, căn cứ vào quãng thời gian hắn biến mất là khi vụ án xảy rằ, khả năng hắn là người trông coi con tin, thậm chí chỉ có mình hắn làm việc này, người khác không biết Cho nên tôi cho rằng khả năng con tin còn sống là rất cao, cực kỳ cao.” Giản Phàm nói một câu chắc nịch:
Mọi người nghiền ngẫm, điều tra khó ở chỗ này, nghe có vẻ hợp lý, đôi khi sai lè, nghe vô lý, đôi khi lại trúng đích, nên không ai dám phụ họa bừa, chủ nhiệm Điêu hỏi thẳng:” Vậy cậu muốn làm gì?”