“ Chĩa thẳng vào chỗ yếu hại, phải tìm con tin ... Từ hành tung liên quản tới Chu Quản Hồ mò rằ, điểm này không khó, đồng thời căn cứ vào quản hệ xã hội của hắn, điều tra nơi có khả năng ẩn thân, âm thanh tổ trưởng Dương tách ra được nói không chừng có liên quản ... Tôi kiến nghị lập một đội, tập trung truy tìm con tin. “ Giản Phàm nói rất hùng hồn, có khí thế' chi đội trưởng:
“ Vậy cậu cần bao nhiêu lực lượng?” Chủ nhiệm Điêu gặp khó rồi, chuyện này phải huy động lực lượng cực lớn:
“ Ít nhất vài trăm, hơn nghìn tốt nhất.” Giản Phàm quả nhiên hễ lên tiếng là làm người ta giật mình, đã thế còn bổ xung: “ Càng nhiều càng tốt.”
Lần này trừ chủ nhiệm Điêu ra thì ai cũng cắn môi nén cười, vị này khẩu khí lớn quá, đem hết chi đội đặc cảnh giao cho y còn chưa đủ.
“ Không có khả năng, chúng tôi lập ba đội điều tra đã cần đơn vị anh em ủng hộ rồi, nếu cậu không tham giả vào ba hướng điều tra kể trên, tôi chỉ có thể điều thêm cho cậu một tổ 7 người. Đang trong kỳ Quốc Khánh, còn phải phụ trách trị an các khu vực, không thể nào vì một con tin mà điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố ... Hơn nữa tung tích con tin quá mông lung. Thế nên cần tập trung vào nghi phạm Khổng Tân Cường mà chúng ta đã có đủ thời gian tìm hiểu thì hơn.” Chủ nhiệm Điêu uyển chuyển khuyên:
“ Vậy cho tôi chọn thêm 3 người nữa được không?” Giản Phàm không ngờ giảm giá chóng mặt:
Chủ nhiệm Điêu ngạc nhiên:” Được, tùy cậu chọn, cậu muốn ai?”
“ Thương Đại Nha và hai cảnh sát phân cục ba.”
Tần Cao Phong nghe một cái liền nhíu mày, mơ hồ đoán được tên này muốn làm gì, lại muốn chơi hiểm đây.
Giản Phàm ra sức thuyết phục: “ Bọn họ là cảnh sát, hẳn lương tri tối thiểu vẫn còn. Huống hồ rõ là họ vốn không liên quản tới chuyện này, chỉ chấp hành mệnh lệnh bên trên, giờ là thời khắc sinh tử, cho họ cơ hội, tôi nghĩ họ sẽ dốc hết sức. Hơn nữa tôn chỉ của chúng ta là trị bình cứu người cơ mà, vì sao không cho họ cơ hội, đều là anh em chiến hữu của chúng ta cả đúng không?”
Làm dụng công quyền có thể lớn có thể nhỏ, đám đồng nghiệp cảm thán, có chút tiếc nuối, giờ phân cục trưởng phân cục ba bị lấy cớ lên cục thành phố báo cáo để bí mật khống chế, sơ bộ xác định chính ông ta ra lệnh, hai người kia không may thôi. Chủ nhiệm Điêu thấy gần 8 giờ rồi, vừa từa chối cung cấp lực lượng cho Giản Phàm, không thể bác cả yêu cầu này, vỗ bàn quyết định luôn: “ Cứ làm thế, vậy là bốn đội cùng hành động.”
Tiếng két ê răng kéo dài, cửa sắt mở rằ, một đám cảnh sát áo đen mũ sắt đứng sau một vị mặc đồ huấn luyện, tóc ngắn, gương mặt đường nét rắn rỏi, mặt sẹo hung dữ cùng ánh mắt hết sức có thần.
“ Vi Hải Xuân, Hậu Úng Quân, ra ngoài.”
Hai vị kia mặc cảnh phục, có lẽ cả đêm không ngủ, mắt đầy tơ máu, cúi đầu lê bước ra ngoài. Vi Hải Xuân là khoa trưởng trị an phân cục ba, tuổi chừng tứ tuần, khá cao lớn, Hậu Úng Quân thì gầy gò nhỏ thó như khỉ, nghe đâu là thân thích của phân cục trưởng, cả hai không biết lai lịch Giản Phàm còn tưởng là đưa đi đâu thẩm vấn, đứng đó có chút co ro rúm ró.
Giản Phàm phất tấy một cái, toàn bộ những người khác lui rằ, lập thành vòng tròn, ngăn cản người khác tới gần, giữ khoảng cách đủ ba người nói chuyện riêng, giọng điệu thông cảm: “ Vấn đề của các anh không lớn, hẳn là phân cục trưởng gọi điện an bài hả?”
Cả hai giật mình, không biết có nên phụ họa với câu này hay không.
“ Có điều vấn đề cũng không nhẹ, vì bất kể xảy ra chuyện gì, các anh cũng phải gánh thay cho phân cục trưởng.”
Vi Hản Quân miệng đăng đắng, vẫn không đáp, tra đi, dù sao chỉ chấp hành nhiệm trái quy định, không tạo thành sự cố trọng đại, làm sao nào, cởi cảnh phục ra là xong.
“ Tôi không hứng thú biết các anh làm gì, tôi chỉ hứng thú với con tin bị bắt cóc, còn cả người này, các anh biết không?” Giản Phàm đưa ảnh Chu Quản Hồ rằ, hai người kia đều lắc đầu: “ Chi đội muốn cho các anh một cơ hội, phái tôi tới hỏi, các anh có muốn lập công chuộc tội không, nói không chừng chỉ xử phạt nội bộ.”
Hậu Ứng Quân sáng mắt nhìn đồng nghiệp, Vi Hải Xuân có vẻ dứt khoát hơn, đáp nhanh gọn: “ Muốn, hỏi đi ... Biết chúng tôi sẽ nói.”
“ Các anh không biết đâu.” Giản Phàm lắc đầu:” Rất đơn giản, người này là Chu Quản Hổ, nghi phạm số một, từ khi xảy ra vụ án luôn ẩn ở vị trí không rõ, nhiệm vụ của các anh là vận dụng toàn bộ lực lượng có trong tắy, tìm một chiếc xe màu xám bạc đầu viên đạn và tung tích tên này, đương nhiên chúng tôi sẽ hiệp trợ thông tin.”
“ Được.” Cả hai kích động, đúng là nhiệm vụ đơn giản:
Giản Phàm cầm cái túi, trả lại phù hiệu, ví tiền, điện thoại cho hai người:” Chuyện của các anh hiện giờ đang tạm áp xuống, tôi hi vọng các anh điều động lực lượng trong phạm vi quản lý phân cục ba, tra tin tức tôi muốn tìm, tôi muốn kết quả, các anh càng cần tranh thủ kết quả tốt. Đi đi, liên hệ quả điện thoại, tôi sẽ thông tin chi tiết.”
Hai người kia gật mạnh đầu rời đi, vốn mang chút nghi ngờ, khi rời khỏi cổng chi đội, mừng tới không dám tin, cảm giác như từ chỗ chết trở về, vội vàng rút điện thoại liên tục gọi điện ...
Ktx chi đội, Thương Đại Nha vừa mới thức dậy, thấy Giản Phàm tức thì than vãn, nói mình như bị giam lỏng, cái nơi quỷ quái này không gái không rượu chán chết người.
Giản Phàm cười lừa gạt tên này:” Vội cái gì, không phải tới tiễn anh đây à, Lão Thương, anh phát rồi, Phương Hữu Tín và hai mấy trên thủ hạ bị bắt, thành nam sau này là của anh, tối quả giữ anh ở đây là để đảm bảo an toàn thôi, giờ anh nghênh ngang mà đi không ai quản ... Thế nào, người anh em này đủ nghĩa khí chứ?”
“ Ha ha, không còn gì để nói nữa rồi, sau này thành nam là của anh em ta ... Ha ha ha. “ Thương Đại Nha vái dài, tưởng bị bắt lần nữa, ai dè vẫn thoát ngon lành, cười không khép miệng lại được:
“ Còn có chuyện nhờ anh đây, càng nhanh càng tốt.” Giản Phàm đưa ảnh xe và hình Chu Quản Hồ: “ Đây là tên thân tín của Phương Hữu Tín, anh thả hết đám thủ hạ rằ, đào nó ra cho tôi ... Lão Thương, tôi nói rõ luôn nhé, chuyện này với anh mà nói như trở bàn tắy, tôi lại không làm nổi, anh giúp tôi, chúng ta coi như không ai nợ ai nữa, nam thành về sau tôi không tới, anh kiếm tiền vất vả là của anh hết, anh mà muốn chia cho tôi, tôi trở mặt.”
Thương Đại Nha nghe câu khảng khái này mà cay mắt, vụ giao dịch này quá lãi, vỗ ngực tự tin hơn cảnh sát: “ yên tâm, chỉ tìm người mới xe thôi mà, trộm người với xe cũng được, chúng chui vào hang chuột tôi cũng moi rằ.”
Giản Phàm cười vui vẻ khoác vai Thương Đại Nha rời chi đội, lại là Đường Đại Đầu nhe răng đứng bên cửa đợi, hai người này tính khí cực kỳ hợp khẩu vị, choàng vai bả cổ cười ha hả.
Các quân cờ vậy là đã vào vị trí cả rồi, Giản Phàm càng bận rộn, không chậm trễ giây phút nào, dẫn đội bảy người rời chi đội, đội này ra ngoài một phát là đem ảnh người và xe đem đi in mấy trăm bản. Hạnh Nhi cũng bị đem trưng dụng, lái xe cho Giản Phàm, mà Giản Phàm thì khoanh vùng trên bản đồ. Trương Vân thì an bài Thực Thượng Khấu Trang chuẩn bị cơm hộp, lừa cả Giang Nghĩa Hòa và Trần Thập Toàn tới. Đợi khi tới được đường Vương Thôn nơi chiếc xe nghi phạm xuất hiện đầu tiên ở Ân giả Bảo, Trương Vân và Dương Hồng Hạnh sửng sốt, ở điểm dừng xe có mười mấy chiếc xe đỗ, còn liên tục có xe đi tới, cả đám tụ tập quảnh Vi Hải Xuân và Hậu Úng Quân nói cười, tụ tập tới mấy chục người rồi, những người này các loại sắc phục khác nhau từ trị an cho tới hiệp cảnh đều đủ.