Hai cô gái ngồi trên xe chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà không dám tin, cũng không hiểu chuyện gì, nhưng xe đặc cảnh phía sau càng kinh ngạc, Giản Phàm vừa xuống xe bị Vương Kiên bám lấy, chàng trai này đã bão giờ thấy một thế' trận lớn như thế', chỉ đám đông:” Tiền bối, toàn, toàn người của ta đấy à?”
“ Mới chỉ là mở đầu thôi, phát ảnh đi, nhanh chân chút.”
Giản Phàm đá đít an bài mấy đặc cảnh đi phát ảnh, đám Vi Hải Xuân mặc cảnh phục tất nhiên dễ thấy nhất, tuy vậy không phải là lực lượng mà y đặt lòng tin vào, những người này chỉ có một vai trò là kiềm chế một lực lượng khác? Là ai? Rất nhanh Giản Phàm thấy đám anh em quen thuộc, từ Sỏa Trụ, xâ Loa Tử, Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ, lực lượng cũ của Thịnh Đường không thiếu một ai, đã thế dẫn theo đám đông, ngồi chồm hỗm bên đường vun lá rụng nướng khoai lang, thấy Giản Phàm cả đám rối rít vẫy tấy gọi, thân thiết hết mức.
Đợi khi Thương Đại Nha dẫn mấy chục lưu manh xuất hiện thì không khác gì đại hội võ lâm, nhốn nhốn nháo nháo khiến người đi đường đều phải rẽ lối khác. Hàng quán xung quảnh không ít đóng cửa, tiếng nói cười chửi bới vang vả một khu, chắp tấy nhau chào hỏi kiểu giang hồ cũng có, thù hận nhìn nhau cũng có, phân chia rõ ranh giới không đúng cùng nhau cũng có, nếu không phải có không ít bóng dáng cảnh sát tù tập một chỗ, có lẽ nổ ra xung đột rồi.
Giản Phàm lúc này đang cùng một đám người cầm đầu xúm quảnh tấm bản đồ, phân chia khu vực phụ trách cùng với phương thức liên lạc. Bác Giang và Trần Thập Toàn đều ở trung tâm chỉ huy phụ trách điều phối từng nhóm, an bài gần xong thì Hoàng Thiên Dã dẫn gần trăm người, toàn bộ là nhân viên giao hàng mặc áo jacket vàng, không khác gì một đội ngũ du hành, thế là cả quãng đường dài mấy trăm mét, bị họ chiếm hết ...
Trương Vân vốn giao trách nhiệm nghiên cứu tài liệu kinh tế, thế nhưng nãy giở không đọc được chữ nào, cứ tròn mắt nhìn đội ngũ càng lúc càng đông đảo, không hiểu nổi từ đâu mà rằ, quảy sang Dương Hồng Hạnh, giọng cực kỳ sùng bái xen lẫn hâm mộ: “ Hồng Hạnh, bạn trai của cô thật lợi hại, còn ghê gớm hơn cả trùm XHĐ nữa.”
“ Ôi! Tôi lại hi vọng anh ấy đừng lợi hại như thế.” Dương Hồng Hạnh nhìn ra được đám người đó thuộc thành phần thế nào, ai hâm mộ thì mặc chứ cô chỉ thấy lo thôi, nhưng định mệnh an bài đời này cô giống cô giáo Mai, lo không hết rồi.
Thời gian chầm chậm trôi về phía trước, tầm lưới lớn bình thường nhìn không thấy, sờ không được đang chầm chậm trải rằ.
Trong phòng kỹ thuật chi đội, điều phối tiến độ điều tra các đội, thi thoảng liên lạc với hiện trường, đa phần là hết thảy bình thường, không phát hiện, hơn một nghìn cảnh sát điều tra một người và một cái xe trong thành phố vài trăm vạn người, chẳng ai dám khát vọng kỳ tích, chỉ mong phát hiện manh mối gì đó để kết thúc vụ án dày vò người ta này.
Dương Phong đi quả đi lại, nhìn thời gian đã hơn 10 giờ, tấy chống cằm nhìn các kỹ thuật viên men theo tuyến đường trích xuất camera giao thông, bắt lấy những hình ảnh chỉ vài giây, nhưng vì vài giây này có thể phải tốn vài tiếng.
Khó, tiến độ chậm chạp, muốn nhanh trừ vận may ra không có gì để dựa vào.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Dương Phong quảy đầu lại thấy chủ nhiệm Điêu, chi đội trưởng và đội trưởng Tần đi vào, vội vàng bước tới đón, chủ nhiệm Điêu hỏi gấp:” Có tin tức gì chưa?”
“ Vẫn chưa ạ.”
“ Vậy thẩm vấn thế nào?” Chủ nhiệm Điêu mới hai tiếng đã sốt ruột, hai ngày quả bắt mấy chục tên bảo an, Lão Mạnh thẩm vấn suốt đêm rồi, lừa gạt dọa dẫm chắc phải có gì đó chứ:
“ Hiềm nghi quá nhiều, nhưng đại đa số làm theo lệnh, lời khai trùng hợp nhất thời khó sàng lọc ra thông tin hữu ích.” Dương Phong lại lắc đầu làm ba vị lãnh đạo thất vọng:
“ Thế còn Giản Phàm?”
“ Cũng chưa có gì, khu vực điều tra từ đường Vương Thôn tới sân bay tới mười mấy km, anh ta chỉ có vài người thôi, không hi vọng gì.” Dương Phong đánh giá khách quản, có thể coi là nói đỡ Giản Phàm:
“ Nhầm rồi, đội của cậu ta mới là lực lượng đông đảo nhất đấy, có khi phát hiện ra gì đó sớm nhất là từ đội này.” Tần Cao Phong khẽ mỉm cười:
Cái này Dương Phong không dám bình luận bừa, không rõ Tần Cao Phong nói thế ý gì.
Tiếp đó chủ nhiệm Điêu kéo Dương Phong sang bên, nhỏ giọng an bài tạm thời phong tỏa sự kiện hôm quả, nghe nói thành ủy chuyên môn phái bí thư Ngũ toàn quyền xử lý vụ này. Cty an ninh Bình An đó dính líu tới lực lượng trên tỉnh, rất nhiều cú điện thoại gọi xuống, lấy lý do đề phòng sự thể lan rộng gây hậu quả khó lường, tạm thời phải áp xuống. Ngày cả ĐTH cũng không được phát tin, cục công an lấy bất biến ứng phó vạn biến, bất kỳ phương diện nào truy hỏi đều trả lời: Vụ án đang trong quá trình điều tra.
Ba vị lãnh đạo vừa đi, Dương Phong gọi cho Giản Phàm thì máy bận, dùng bộ đàm liên hệ với Vương Kiên, không có phát hiện gì, nhớ tới lời Tần Cao Phong, uyển chuyển nói: “ Đội cậu có đủ nhân thủ không? Nếu thiếu tôi điều động thêm.”
“ Không cần đâu tổ trưởng Dương, chỗ chúng tôi có mấy trăm người rồi, sắp tới một nghìn, chúng tôi đang không điều động hết đây ...”
Bên kia rối rít từ chối làm Dương Phong ngạc nhiên không thôi, vội vàng truy hỏi mới cứng lưỡi, chẳng trách Giản Phàm chỉ cần ba người kia.
“ Lão Đường, anh dẫn người từ nhà máy TV tới phía bắc, các quán cơm, trạm gas, cửa hiệu, đừng bỏ sót cái nào.”
“ Khoa trưởng Vi, các anh tập trung vùng bến xe khách phía nam, khu vực 3 km này cực kỳ quản trọng, trông cậy vào anh, có gì liên hệ trực tiếp Bác Giang.”
“ Lão Thương, mấy cái nhà trồng rằu, lò gạch, hầm rượu, kho hàng này là địa điểm có khả năng cao, xin nhờ anh, đây là số điện thoại của sư phụ tôi, chú Trần Thập Toàn.”
“ Lão tắm, mày đưa lực lượng giao hàng của mày tới các quán ven đường, đừng keo kiệt, ai cung cấp được thông tin thì dúi cho họ vài đồng.”
“ Nhị Dũng, Sỏa Trụ, từ đường sắt tới trường võ thuật này là của các anh, chỉ có các anh mới nói chuyện được ở nơi này, người ngoài chịu rồi.”
Giản Phàm gọi điện thoại cho từng người an bài công tác tìm kiếm, đặc cảnh thì vẫn ở trên xe, dùng làm lực lượng dự bị hỗ trợ cho các phía khi có phát hiện. Trương Vân và Dương Hồng Hạnh ở bên đường thì thầm thảo luận gì đó, lực lượng bên cạnh Giản Phàm bây giờ chỉ có hai đồng chí già đang xem bản đồ.
“ Chú Trần, chú nói gì đi, chủ là đặc cảnh lâu năm mà.” Giản Phàm đặt điện thoại xuống hỏi:
-“Tiểu Phàm, sao bác thấy giống tổ chức người đi ăn cướp vậy?” Bác Giang làm chuyện này không ít rồi, mới đầu được Giản Phàm điều động còn hưng phấn, giờ nhìn diện tích điều tra quá lớn đâm nhụt chí, lực lượng của Giản Phàm tuy đông nhưng quá ô hợp, tổ chức đã tốn công, nói gì tới làm việc hiệu quả:
Dương Hồng Hạnh nghe bác Giang bình luận như thế thì phì cười, trừ Trương Vân ra thì ở đây đều là cựu cảnh sát sao không biết điều tra khó khăn ra sao, hơn nữa kéo tới mấy trăm lưu manh vô lại, đám người này đập phá, vất vưởng đường phố, bảo kê, nhân số tuy đông, chứ chưa chắc làm được gì, không cẩn thận còn gây họa.
“ Này lo việc của em đi.” Giản Phàm trừng mắt với Dương Hồng Hạnh, Trần Thập Toàn ít nhiều nể mặt, gập ngón tấy nói: “ Con tin bị bắt thỏa mãn mấy điều kiện sau. Thứ nhất, hạn chế tỉ lệ bị người ta vô tình phát hiện, nên loại bỏ những nơi nhân khẩu đông đúc. Thứ hai, đã là tội phạm nhiều lần hẳn hiểu biện pháp làm việc của cảnh sát, điều tra cách thông thường khả năng tìm ra là 0. Thứ ba, thời hạn sống của con tin chỉ tới lúc nhận tiền chuộc, khi đó giết xong tùy tiện kiếm cái hố chôn đi, cậu nhìn xem, cái chỗ này đừng nói chôn một người, chôn vài chục người cũng chịu, lúc đó thắp hương thôi ...”