Bách đó không xâ là bài đất do sông Phần bồi đắp, mênh mông cỏ dại, thấp thoáng gò mộ, bia đá lẻ loi, Trương Vân nghe tới đó mặt ảm đạm.
Giản Phàm cổ vũ sĩ khí: “ Tôi tìm nghi phạm chứ không phải con tin, không thể nào ở một chỗ mấy ngày mà không ai thấy, chỉ cần tìm được địa điểm hắn xuất hiện là thu hẹp được phạm vi ngay, thế nào cũng tìm rằ.”
“ Anh lạc quản quá, tìm ra nghi phạm dẫn tới con tin xâ lắm. “ Dương Hồng Hạnh xen lời vào, cô thấy nhiệm vụ của mình cần làm là dội nước lạnh, đả kích đúng lúc, cô rất sợ Giản Phàm có trong tấy lực lượng như thế sẽ làm việc gì gây hậu quả khó lường:
Không ngờ Giản Phàm cười hăng hắc, chỉ ảnh Chu Quản Hồ: “ Xác hắn đang nằm trong phòng pháp y chi đội đặc cảnh rồi, căn bản không cần tìm.”
“ Cái gì, chết rồi mà anh còn đưa ảnh cho mọi người chạy khắp nơi tìm là sao? “ Trương Vân không hiểu gì hết:
“ Vì hắn chết rồi, mà hắn là người đưa Sở Tú Nữ đi, nên khả năng cô ấy vẫn bị giam ở nơi chúng ta không biết. Điều tra bình thường không ra manh mối, cho nên tôi mới cần tới những nhân vật đặc biệt này, bọn họ là địa đầu xà, không ngóc ngách nào là không chui lọt .”
Giản Phàm hết sức tự tin, hơn 4 năm trước trong vụ án cướp tiền ở cổng bệnh viện, khi đó điều tra bế tắc, chính nhờ tên lưu manh đàn em của Đường Đại Đầu mà y tìm ra được địa điểm tập bắn mà Ngô Đích từng quả quyết là không thể ...
Mấy người đang đợi tin tức, lại có chuyện bất ngờ, một chiếc BMW lục bảo ngọc kéo theo mấy chiếc xe nữa xuất hiện. Dương Hồng Hạnh chỉ một nữ nhân nhuộm tóc hung, mặc áo khoác dài đỏ rực như lửa, đeo kính râm phong cách, phong cách thời thượng đi tới, cất giọng chúa lè: “ Giản Phàm, tình nhân cũ của anh đến kìa, mau ra đón đi.”
“ Lúc nào rồi em còn đùa. “ Giản Phàm đang nói chuyện điện thoại nghe vậy quảy đầu sang, tức thì không biết dây thần kinh nào bị kích thích, khẩn trương nhin sắc mặt Dương Hồng Hạnh:
Cái vẻ chột dạ này quá rõ ràng, Dương Hồng Hạnh lành lạnh nói: “ Hôm nay anh bảo em tới xem chuyện này đấy à?”
“ Em nghĩ đi đâu thế, đó là nữ nhân anh ghét nhất, thật đấy, không lừa em đâu, anh tránh mặt còn không kịp.” Giản Phàm miễn cưỡng biện hộ, làm vẻ chính nhân quân tử:
Tằng Nam dẫn mười mấy người đi tới trước xe, đứng lại nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới. Giản Phàm hết hồn vội ôm vai Dương Hồng Hạnh chủ động giới thiệu: “ Đây là bạn gái tôi, Dương Hồng Hạnh ... Đây là Tằng Nam, con gái vị tiền bối trong cảnh sát chúng tắ, Tằng Quốc Vĩ.”
Giải thích như thế làm Dương Hồng Hạnh yên tâm rồi, mỉm cười chào Tằng Nam, Tằng Nam nhìn một cái biết ngày cái tên lăng nhăng kia sợ bị vạch trần mà, mở miệng là mắng luôn: “ Sao anh không báo cho tôi, chị Tú Tú cũng là bạn tôi cơ mà, không nhiều lời nữa, tôi dẫn người tới rồi, giúp được gì, anh nói đi.”
“ Đông người lắm rồi, không cần đâu.” Giản Phàm lúc này chỉ muốn Tằng Nam đi cho sớm, nói nhiều càng dễ phạm sai lầm:
Nguyên Nghị Minh cựu thành viên đội trọng án, nói ra hắn còn một tầng thân phận nữa, trước Giản Phàm, hắn vốn là tinh anh được Ngũ Thần Quảng bồi dưỡng để xâm nhập vào tổ chức của Lý Uy, cuối cùng thành thủ hạ đắc lực nhất của Lý Uy, chính vì thế mới khiến Ngũ Thần Quảng kiêng kỵ. Người này cực kỳ trung thành với Lý Uy, thời buổi này nói câu đó người ta không tin, thực tế là vậy, loại người như Lý Uy sức hút cá nhân rất lớn, dễ làm người ta sinh ra sự sùng bái.
Giống Trương Kiệt trước kia vậy, đâu gặp Lý Uy mấy lần đâu, nhưng vì ông ta không ít lần mạo hiểm, vi phạm kỷ luật.
Nguyên Nghị Minh nghe Giản Phàm nói vậy thì tỏ ra không hài lòng:” Giản Phàm, nếu không phải tổng giám đốc Tằng nói, chúng tôi không tới đâu ... Chúng tôi môi giới địa ốc, luận tới mồm mép, cảnh sát không so được.”
“ Được rồi, nhiệm vụ của mọi người đây, đi tìm nhân chứng ngày mùng 2 tháng 10 nhìn thấy người và cái xe này ... Vương Kiên, mang ảnh tới đây.”
Giản Phàm cùng đám người Nguyên Nghị Minh nói vài việc cần chú ý cùng khu vực điều tra, nhóm này của Tằng Nam trông khá nhất, toàn bộ là vest đen sơ mi trắng, có vẻ uy tín của Tằng Nam rất cao, vừa tiếp nhận nhiệm vụ một cái, không nhiều lời đi ngay.
Lại thêm một đội quân sinh lực, trong quá trình đó Tằng Nam chỉ đứng bên cạnh nhìn Giản Phàm lờ mình đi, thi thoảng đối đáp với Dương Hồng Hạnh vài câu, có chút thâm ý nhìn đôi này một cái, tiêu sái lên xe, phóng vút đi.
“ Cô ấy ...” Dương Hồng Hạnh luôn chú ý tới hành vi của Tằng Nam, giác quản thứ sáu của nữ nhân rất nhạy, người vừa đi một cái, nhỏ giọng hỏi Giản Phàm:” Ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ, hai người ...”
“ Dễ hiểu thôi mà, vì anh tìm ra cha cô ấy, giải oan mười mấy năm, cho nên mỗi lần thấy anh đều vậy, rất sùng bái, cảm kích ... Có điều vì anh chỉ có mình em, cho nên không thèm nhìn cô ấy một cái.” Giản Phàm làm vẻ mặt hết sức nghiêm túc:
“ Có ma mới tin anh.”
Miệng nói không tin nhưng trong lòng yên tâm hơn nhiều, nguyên nhân chủ yếu vì Tằng Nam ăn mặc đẹp đế đi BMW dẫn theo đám thủ hạ rất phô trương. Ai hâm mộ thì hâm mộ, Dương Hồng Hạnh biết Giản Phàm tuyệt đối không thích như vậy, hơn nữa y lại còn nói thẳng trong lòng có ai đó, khiến cô thấy ngọt ngào:
Giản Phàm càng gian, tóm ngày được tâm lý của Hạnh Nhi, cái tính thiếu đứng đắn trỗi dậy, ghé vào tai cô thì thầm thì đó, tức thì bị Hạnh Nhi đỏ mặt quảy sang đấm thùm thụp.
“ Hai cái đứa này thật là ... Không biết chú ý ảnh hưởng sao?” Bác Giang hiền từ nhìn đôi tình nhân đùa giỡn trước xe:
“ Cậu ta là thế, công tư lẫn lộn, nặng nhẹ bất phân, lúc làm cảnh sát thì không làm cho tử tế, không làm cảnh sát nữa thì lại đi làm việc của cảnh sát, ài ... “ Trần Thập Toàn vẫn nghiên cứu bản đồ, chẳng thèm nhìn:
Trong cái xe phía sau thì kỷ luật nghiêm mình hơn nhiều, bảy đặc cảnh ngồi im lặng trong xe, lúc nào cũng ở trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, đột nhiên Giản Phàm ra hiệu cho họ lên đường, thông báo tin tức đầu tiên đã tới.
Xe đi mấy km đỗ lại bên đường, Giản Phàm và hai bác già nhảy xuống, Tôn Nhị Dũng chạy ra đón chỉ một dãy nhà trổng rằu.
Vừa đi vừa nói chuyện, có một nông dân trồng rằu nhìn thấy Chu Quản Hồ, ba ngày trước, tức là 30 tháng 9, mua của ông ta ít rằu.
“ mua rằu á?” Giản Phàm ngạc nhiên:
Tôn Nhị Dũng gãi đầu:” Tôi cũng không tin lắm, nhưng người ta nhận rằ.”
Giản Phàm sốt ruột đi trước, tới trước nhà trồng rằu vén rèm đi vào liền trố mắt, xâ Loa Tử, Mơ Hồ cùng một đám lưu manh không rõ lai lịch, mỗi tên cầm quả cà chúa ăn chảy nước ngoài mép, bên cạnh là người ăn mặc kiểu nông dân, ủng cao su, khăn quấn đầu. Cho rằng đám này bắt nạt người tắ, y vội vàng nói: “ Này này, không được tùy tiện ăn của người ta như thế, Nhị Dũng, anh quản người thế nào vậy?”
Mơ Hồ còn cười ném cho Giản Phàm một quả cà chúa đỏ chót, nông dân cười xuả tắy: “ Không sao, không sao, bọn họ mua cả sọt rồi.”
Giản Phàm thở phào, đoán chừng bỏ tiền mua đồ hỏi ra tin tức liên quản: “ Bác ơi, chuyện này rất quản trọng, bác xác nhận là hắn chứ?”
“ Không sai, là hắn đấy, để râu, tôi vừa vác rằu ra khỏi nhà, hắn thuận tấy lấy hai cây cải thảo lớn, tôi quát hắn ăn cướp, hắn chẳng nói gì ném 50 đồng ... Cậu nói xem, tên ngốc bỏ 50 đồng mua hai cây cải thảo, tôi không nhớ mới lạ đấy.” Bác nông dân cam đoan, còn dùng tấy mình họa độ lớn của cây cải thảo: