Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 942 - Chương 204: Trò Chơi Đuổi Sóng. (1)

Hắc Oa Chương 204: Trò chơi đuổi sóng. (1)

Xem ra manh mối này không sai được rồi, Trần Thập Toàn hỏi vội:” Anh có thấy xe không?”

Bác nông dân gật đầu:” Có chứ, trắng tinh lóa cả mắt.”

Vừa có chút hi vọng Trần Thập Toàn lại hồ nghi, lấy ảnh rằ: “ Trông giống thế này không?”

- Đúng rồi, chính là cái xe này, không thể sai.

Bác nông dân rất khẳng định:

“ Nhưng xe này đâu phải màu trắng.” Trần Thập Toàn bật cười, xám bạc và trắng khác nhau rất nhiều:

“ Thế này không phải là trắng à?” Bác nông dân khinh bỉ, rõ ràng khó chịu với thái độ Trần Thập Toàn, không thèm giải thích thêm, chỉ hướng xe rồi bỏ đi:

Tôn Nhị Dũng cùng bảy tám tên lưu manh choàng vai bá cổ nhau ra ngoài, túi nhét đầy cà chuả, mặt đất là cà chúa ăn dở nhoét nhoét làm hai đồng chí già chau mày rất không thoải mái. Giản Phàm đang bận suy nghĩ, chẳng lẽ Chu Quản Hồ còn có tâm tình mua cải thảo về xào thịt, nấu canh?

Theo chỉ dẫn của bác nông dân đi về phía sân bay, tạm thời chưa có tin tức gì thêm, dừng lại bên đường, Trần Thập Toàn, Giang Hòa Nghĩa xuống xe tán gẫu, Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm nhắm mắt suy nghĩ nãy giờ không quấy nhiếu.

Thời gian sắp 12 giờ.

Không bao lâu sau hai chiếc xe của Thực Thượng mang theo cơm hộp tới hiện trường, vừa gọi điện thoại một cái, tức thì người lái xe, người đi bộ, xe ba bánh kéo tới rầm rộ. Người phát cơm là Hắc đàn và Đường Đại Đầu, nhóm tìm kiếm ở đây toàn là người quen, ăn cơm lại còn đòi bia uống, thế là lại có người ra quán bên đường xách về mấy két bia, vừa ăn vừa chơi oẳn tù tì, cười nói rộn ràng, như đi liên hoan. Đường Sân Bay dài 1 km, bỗng chốc trở nên náo nhiệt, người ngồi ăn, người mang đi, ăn xong ném bừa ra đường, chửi bới thô tục, trông không khác gì đám lưu manh tụ tập gây chuyện.

Chỉ là con số thật kinh người.

Khi Tằng Nam dẫn người tới nơi này, xuống xe không nhịn được cười, Nguyên Nghị Minh thắc mắc: “ Tổng giám đốc, những người này ở đâu ra thế?”

“ Đám anh em cũ của Đường Đại Đầu đấy, nghe nói Sỏa Trụ dẫn theo đám trộm đường sắt, Tôn Nhị Dũng mang tới mấy bảo an, lại còn trông coi sòng bạc, đủ loại, tên đầu to đó rất nghĩa khí nên sức hiệu triệu cao lắm ... Nghị Minh, đi nhận hộp cơm ăn tạm đi, tối nay tôi mời khách.” Bà chủ Tằng phất tấy rất khí phách:

Nơi này nằm ở ngoại thành, không thể tìm được nhà hàng quán ăn nào dung nạp nhiều người như vậy. Tằng Nam không ăn, đi tìm Giản Phàm khắp nơi, túm năm tụm ba thành nhóm, vừa ăn vừa uống, đại bộ phận cô không nhận rằ. Tìm mãi mới thấy xe Giản Phàm, có điều vừa đi tới thấy nữ nhân cầm cơm hộp liền dừng bước, cô gái đó đi vào xe đưa cơm cho Giản Phàm, Giản Phàm buộc lại tóc cho cô gái đó, còn lợi dụng vuốt má, hai người thân mật vô cùng ... Tằng Nam lòng chúa xót chuyển hướng.

Giống như trò đùa ác của ông trời vậy, đã sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại để quỹ tích sinh hoạt của hai người họ luôn rất sát nhau, nhưng như hai đường song song, mãi mãi chỉ có thể nhìn nhau vậy thôi, rõ ràng không muốn thấy cảnh đó, vậy mà cứ nhìn, nhìn hai người đó tình cảm âu yếm, chính là cảnh cô ao ước không biết bao lần.

Khẽ thở dài, Tằng Nam lấy di động bấm số di động cũ đã lâu lắm rồi không dùng: “ Chị Tương, hiện giờ anh ấy đang kẹt một việc không rứt ra được đâu, chuyện kia có lẽ phải hoãn vài ngày ...”

Có câu người ngoài sáng suốt, nhưng cũng có câu, không ở trong chăn không biết chăn có rận, người không ở trong cuộc e không thể nào biết được hiện thực là gì, hiện thực không ngọt ngào như vậy. Khi Tằng Nam cho rằng Giản Phàm đang vui say bên tình mới thì kỳ thực chuyện hoàn toàn khác.

Dương Hồng Hạnh lên xe đánh bạt cái tấy hư hỏng muốn làm bậy của Giản Phàm, thì thầm: “ Sắp hết cơm rồi, không đủ ăn.”

“ Hả, hết á? Làm gì có đông người như thế?” Giản Phàm nhảy dựng lên, xót của nói: “ Ăn của anh mấy nghìn đấy, anh tính rồi mà làm sao mà không đủ được.”

“ Anh đúng là con sâu hồ đồ, mỗi người một xuất sao đủ, không ít người ăn hai ba xuất ... Nhìn người kia đi, ăn tới xuất thứ năm rồi đấy rồi.” Dương Hồng Hạnh chỉ một tên ngồi cao hơn người ta đứng, bên cạnh vứt chỏng trơ mấy hộp cơm, đang tu bia ừng ực:

“ Con bà nó, cái thằng Sỏa Trụ này!” Giản Phàm bực mình tới bật cười giới thiệu: “ Hắn thích ăn lắm, năm bảy xuất không thành vấn đề ... Sơ ý, sơ ý quá, em bảo Khấu Trang đưa thêm đi.”

“ Em bảo Trương Vân rồi, của anh đây.” Dương Hồng Hạnh lườm y một cái hàm ý còn cần anh nói, đưa hộp cơm tới:

“ Oa, cảm động quá, nào, hôn một cái, anh biết trong lòng em có anh mà ...” Giản Phàm chu môi đưa cái mặt lợn tới:

Dương Hồng Hạnh đẩy mặt y vào cửa kính, cười khúc khích chạy xuống xe, bỏ lại một câu: “ Tự hôn mình đi.”

Giản Phàm mở hộp cơm rằ, vừa ăn vừa nhìn Dương Hồng Hạnh nhiệt tình chạy đi chạy lại đưa cơm đưa nước cho mọi người, chẳng nề hà đó là cảnh sát hay lưu manh, lòng hạnh phúc thỏa mãn, vợ mình phải như thế chứ. Đột nhiên khựng người, vì miếng rằu cho vào mồm là cải thảo, giờ đầu óc hơi thần kinh rồi, hơi chút liên tưởng tới vụ án.

Tên đó không có khả năng mua cơm hay làm cơm cho Sở Tú Nữ, trong tình huống không muốn con tin chết, mua hai cây cải thảo cho ăn thì sao, có khả năng lắm chứ, cải thảo nhiều nước, lại dinh dưỡng, nuôi như nuôi thỏ vài ngày không thành vấn đề.

Trong đầu nghĩ tới cảnh buồn cười, Sở Tú Nữ sùng bái cách sống quý tộc, đói mềm ruột xé lá cải thảo ăn sống, cảnh đó chắc hay lắm.

Đang cười thì có điện thoại của Lão Trần thông báo, Thương Đại Nha không phụ sự kỳ vọng tìm ra nhân chứng, từng tiếp xúc với Chu Quản Hồ vào đêm mùng 1 tháng 10 .

“ Bí thư Ngũ, quấy quả rồi, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định phối hợp với các anh làm rõ vấn đề, quyết không bao che dung dưỡng cho kẻ phạm sai lầm.” Thân Bình An khách khí chắp tấy vái một vòng: “ Các vị dừng bước, không cần tiễn nữa.”

Dẫn đầu nhóm cảnh sát này là Ngũ Thần Quảng, cười sang sảng:” Chủ tịch Thân, bằng vào thái độ này của anh là tôi biết không có vấn đề gì rồi, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệ thôi, không làm phiền các anh nữa.”

“ Anh khách khí quá, lúc nào tôi cũng hoan nghênh mà.”

Đoàn người rời văn phòng chi đội trưởng, vừa nói vừa xuống lầu.

Ở trường hợp này Tần Cao Phong và Điêu Quý Quân chỉ có phận ngồi bồi tiếp, không có chỗ lên tiếng. Vị chủ tịch Thân này dung mạo cực tệ, tóc thưa thớt, mũi to, tai to, răng nhấp nhô vàng ô, vừa béo vừa lùn dù đắp lên người toàn hàng hiệu cũng thật sự là không tìm ra chỗ nào để khen. Có điều không thể xem thường được, ông ta dẫn theo một phó tổng tới chi đội, đem hết trách nhiệm đổ cho các đội trưởng bảo an phía dưới, cao tầng hoàn toàn không hay biết, thể hiện thái độ dứt khoát nghiêm trừng hung thủ, không bao che, phía chi đội trong lúc điều tra nếu thiếu kinh phí, thiếu người, bọn họ sẽ hết sức chi viện.

Một công ty an ninh lớn tới cỡ như Bình An, chắc chắn phải có muôn vàn liên quản tới công an, còn sự kiện giam giữ người tố cáo, ai chẳng biết là khó tránh khỏi dính líu tới chính phủ. Theo như lời khai của đám bảo an mà Lão Mạnh thẩm vấn rằ, khi bọn chúng đưa quần chúng tố cáo về nguyên quán, ra đón người có khi là chính phủ đương địa, trực tiếp hơn là công an mang người đi, bên giao người bên giao tiền mặt, mà số tiền này e là lấy danh nghĩa tiền tổ chức hội nghị, chiêu đãi âm thầm chi rằ, muốn tra cũng chịu, tới lúc đó thành người nhà đánh nhau rồi.

Kết quả giải quyết bởi vậy mà giống rất nhiều chuyện là chả giải quyết gì, lần này e chết non thôi, chủ nhiệm Điêu đắng miệng tới mấy vẫn phải mỉm cười vẫy tấy tiễn Thân Bình An lên chiếc Bentley dài.

Bình Luận (0)
Comment