Người vừa đi một cái, bí thư Ngũ chỉ đám lãnh đạo nhỏ đi theo mình, ra lệnh: “ Kinh phí phá án phía Cty Bình An cung cấp cứ nhận, nhưng vấn đề phải tra cho rằ, mạnh dạn mà tra, mọi người không nên có băn khoăn gì hết ... Chi đội trưởng Ngô, còn cả vụ án bắt cóc nữa, không được gác lại.”
Lãnh đạo phát ngôn, cấp dưới phụ họa, một khi lên tới vị trí nhất định sẽ khó nghe được những lời trung ngôn nghịch nhĩ nữa.
Vào nhà ăn chi đội, Ngũ Thần Quảng gọi Tần Cao Phong tới bên cạnh, hỏi nhỏ: “ Thằng nhóc đó sao rồi, sao không thấy đâu?”
Hoàn cảnh này làm ông không khỏi nhớ tới cái thằng nhóc dám trừng mắt cãi lại mình.
Tần Cao Phong ghé tai thì thầm vài câu, làm bí thư Ngũ lúc đầu nhíu chặt mày, càng nghe lại càng vui vẻ, cuối cùng là bật cười thành tiếng:” Nhân tài, nhân tài, trừ thằng nhóc đó ai mà dám ... Thế nào cũng có kẻ xui xẻo rồi ... À không, tôi nói sai rồi, nói tới nhân tài, công an mới là nhân tài lớp lớp, tôi chỉ thấy buồn cười, công an muốn bắt một người thì tra lên xét xuống, bảo an thì thỏa sức bắt bớ chả phải kiêng dè gì, ha ha ha ...”
Nghe bí thư Ngũ khéo léo nhắc tới chuyện bắt giữ phi pháp, đám cấp dưới cười ha hả phụ họa, trong lòng suy đoán, bí thư Ngũ có ý gì, ám thị tra tới cùng, hay là bỏ quả cho Cty Bình An?
Không rõ, chỉ biết nhiều vị cơm vào miệng mà chả ngon lành gì.
Cùng lúc đó trong xe Bentley xâ hoa, Thân Bình An cũng chẳng có chút hứng thú ăn uống nào, khi xe lăn bánh, lái xe biết ý hạ vách ngăn xuống, khoang xe phía sau biến thành không gian kín đáo đủ rộng mở cuộc họp nhỏ. Bên cạnh ông ta là một nam nhân tướng mạo uy vũ, chỉ là da mặt không tốt, hơi lồi lõm, đó là di chứng để lại của tuổi trẻ quá nhiều mụn trứng cá mà rằ.
Chính là Ngô Đích, cố vấn an ninh và pháp luật của Cty Bình An, đối với người thanh niên từng nổi danh hệ thống công an này, Thân Bình An mới đầu mời tới chỉ vì lợi dụng giả thế bối cảnh của hắn, không ngờ Ngô Đích không chỉ có hư danh, nhiều vụ làm ăn nửa đen nửa trắng được hắn xử lý rất gọn gàng. Giống như sự kiện vừa rồi, tuy bảo an cty bị bắt rất nhiều, nhưng đều là nhân viên được chia tách làm tầng ngoại vi, kể cả tra sổ sách thoải mái cũng chỉ tới cấp đội trưởng là cùng, đừng hòng mò tới được tầng cao hơn.
Vị cố vấn nho nhã này làm người ta tán thưởng nhất là chưa bao giờ tùy tiện hỏi gì cả, như bây giờ chẳng tỏ ra tò mò với cuộc đàm thoại ở chi đội, chỉ có điều Thân Bình An lại không kiên nhẫn được: “ Tiểu Ngô, chuyện lớn rồi, cả một ngày phái mấy nhóm người đi mà không tìm ra tung tích Quản Hồ, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“ Sáng nay tôi được tin công an đang toàn lực điều tra nghi phạm dùng súng, hắn là Khổng Tân Cường, vậy chỉ có một khả năng thôi ..” Ngô Đích xem ra thay đổi nhiều, không như trước kia lúc nào cũng muốn thể hiện mình ưu tú hơn người, nói tới là dừng:
Mặt Thân Bình An co giật, nói mấy chữ:” Chết rồi sao?”
“ Hẳn là thế, hai hổ tương tranh, chỉ có chết hoặc sống, không thể có khả năng thứ ba, cả hai đều không phải loại vừa, huống hồ còn có 100 vạn, đủ khiến chúng tiêu diệt nhau rồi.” Ngô Đích nói rất bình đạm, không coi mạng người ra cái gì:
Thân Bình An không biết nghĩ tới cái gì, nhắm mắt lại, tấy cầm điếu thuốc cũng run.
“ Chủ tịch, không phải lo, bất kể tên nào chết thì vụ án cũng chìm sâu tới đáy biển, về lý luận mà nói. Nếu Chu Quản Hồ thực sự mà chết càng có lợi cho sự việc phát triển của vụ việc này, vì hắn tìm được Khổng Tân Cường, hắn chết, người chịu trách nhiệm cho vụ án chỉ còn Khổng Tân Cường thôi, cho dù tên đó bị cảnh sát bắt chỉ mò tới Chu Quản Hồ. Thế là vụ án này đã chết, chủ tịch nên quản tâm tới sự kiện người giữ người tố cáo và mảnh đất kia thì hơn.” Ngô Đích bình tĩnh phân tích tình hình, lúc lập nên kế hoạch này hắn đã tính kỷ lắm rồi, bất kể phía cảnh sát điều tra ra sao thì hắn cũng từ nghi phạm bị bắt mà ung dung bố trí bước tiếp theo, giờ nhân vật mấu chốt nhất đã chết, vậy là xong:
“ Nhưng nữ nhân kia thì làm sao?” Thân Bình An hết sức khó xử:
“ Không làm sao hết, nơi giam giữ chỉ có Chu Quản Hồ biết, dù chúng ta có biết cũng không thể đi, tôi cho rằng hắn nhất định tìm được nơi bí mật an toàn, như thế chúng ta có thể yên tâm tiến hành bước kế tiếp ... Tuy hơi gấp, nhưng nên giải quyết sớm là hơn, còn về nữ nhân đó sống chết thế nào chúng ta không cần cân nhắc nữa, cô ta còn chẳng biết ai bắt cóc mình, kẻ phụ trách không họ Khổng thì họ Chu mà, dù cảnh sát tìm ra cũng chẳng sao nữa.” Ngô Đích nhỏ giọng nói tới điểm mấu chốt:” Theo hiểu biết của tôi về hiệu suất phá án, nhanh cũng phải vài ba tháng, mà vụ án nổ súng có tính nguy hiểm cao hơn, tới khi nữ nhân đó quảy lại chăng nữa thì chuyện cũng đã xong, cô ta còn có thể xoay trời sao?”
“ Tốt, mai mở hội nghị cổ đông, cứ hình thành quyết định đã, tránh đêm dài lắm mộng.” Thân Bình An cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, nói một câu làm Ngô Đích mỉm cười, nụ cười thắng lợi, chỉ là Thân Bình An còn chút bất an: “ Ngàn vạn lần đừng xuất hiện chuyện ngoài dự liệu nữa, mấy ngày quả quá nhiều bất ngờ rồi, sòng bài của Hữu Tín bị mấy tên lưu manh đập phá, giờ chưa rõ tung tích ... Mấy trạm trung chuyển đều bị phát hiện ... Một ngày nữa thôi đừng xảy ra chuyện gì.”
Khi Giản Phàm tới địa điểm gặp Thương Đại Nha thì nhíu mày, trong lòng chửi lên, tên này đúng là chó không sửa tính ăn phân:” Có chuyện gì?”
Thương Đại Nha đổi áo mới, cứ như khách tới quán chơi, vẻ mặt hồng hào đoán chừng vừa rồi chẳng làm chuyện hay ho:” Tối hôm kia, tức là mùng một, thằng kia tới đây gọi em gái ra ngoài dã chiến, lợi hại chưa, chuyện này ngoài tôi ra ai tìm được cho cậu, yên tâm, người khác hỏi cô ta không nói, anh em tôi hỏi, cô ta nói hết.”
Giản Phàm nhìn ngôi nhà hai tầng, trang trí rất sáng sủa sạch sẽ, treo biển có hai cái hình bàn chân, là quán rửa chân.
Nghe Thương Đại Nha kể quả loa thì ông chủ nơi này quản hệ rất tốt với hắn, ông ta nuôi gái, tuổi rất trẻ, chuyên phục vụ khách quen, Thương Đại Nha lấy bụng ta suy bụng người, tìm nghi phạm từ góc độ nhu cầu sinh lý, ai ngờ tìm ra thật.
“ Chuyện này không phải công lao mình tôi, Đường cả dạy đấy, Đường cả nói, tìm người thì chỉ có hai chỗ, quán cơm và ổ điếm, thế nào cũng chuẩn, ha ha ha ... Đúng rôi, ngàn vạn lần đừng nói ra cậu là cảnh sát nhé, cứ nói có khúc mắc với tên kia cần xử lý.” Thương Đại Nha nhỏ giọng an bài:
Giản Phàm không hỏi nhiều, nóng ruột đi vào phòng bao 206, trong phòng có cô gái tóc ngắn tuổi không biết trên 20 chưa, xinh xắn thanh thuần, phòng có bốn cái ghế sô pha điện, ngồi xuống một cái lún hết cả mông, hết sức thoải mái, thầm nhủ thế nào cũng phải mua về một cái mới được.
“ Đây là anh Giản, đây là anh Trần đều là người mình, chỉ hỏi chút việc không để cô thiệt đâu, có gì cứ nói, không sao hết.”
Cô gái dễ thương kể lại, 9 giờ tối hôm đó Chu Quản Hồ tới quán rửa chân, ông chủ an bài cô tiếp khách, thông thường là khách đưa đi thuê phòng hoặc về nhà, nhưng Chu Quản Hồ đưa cô tới bên đường, xong việc đưa về, tiền cho rất nhiều.