Xác nhận thời gian, địa điểm dã chiến xong, Giản Phàm lấy ảnh xe ra hỏi: “ Có nhận ra cái xe này không?”
“ Có, chính là xe tối đó.”
“ Vậy cửa kính xe treo cái gì, cô có nhớ không?”
“ Ừm ... Hình như ... Đúng rồi, là chùm nho.”
Thế thì không sai được rồi, Giản Phàm ôn tồn hỏi: “ Em gái, anh không hỏi tên em, cũng như em làm gì, đi ra khỏi cửa kia là anh quên hết, coi như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau ... Giờ anh hỏi chút chi tiết, không ngại chứ.”
Cô gái nhìn Thương Đại Nha hỏi ý trước, rụt rè gật đầu.
“ Em có thấy gì đặc biệt không? Ví dụ như nam nhân đó có gì khác người thường, ăn mặc, mùi trên cơ thể, hoặc hành vi có gì đặc biệt đáng chú ý ... Ví dụ một cái đơn giản, hắn có uống rượu không?”
“ Không có.” Cô gái này có vẻ vào nghề chưa lâu, ấp úng một lúc mới chỉ bụng mình: “ Khách có vết xẹo ở đây, có tính không ạ?”
Xem ra trừ chi tiết đó thì không nhớ được gì rồi, vết xẹo chỉ xác nhận thêm đó chính là Chu Quản Hồ thôi, trước khi đi Giản Phàm vẫn cho vài tờ tiền, làm em gái rất hoan hỉ. Thương Đại Nha đuổi theo Giản Phàm và Trần Thập Toàn hỏi: “ Người anh em, có tác dụng không?”
“ Rất hữu dụng, anh là manh mối hữu dụng đầu tiên, giỏi!” Giản Phàm giơ ngón cái khen làm Thương Đại Nha cười đắc ý, hào phóng nói: “ Lão Thương, tôi có ý này anh xem được không, đó là treo thưởng, ai nói ra được chi tiết xe treo chùm nho thưởng 500, thấy chỗ xe đỗ thưởng 500, tìm ra xe thưởng 5000, tìm ra người, thưởng 50.000, tiền tôi bỏ.”
“ Quá được, tôi đi an bài, sao để người anh em bỏ tiền chứ, tôi bỏ.” Thương Đại Nha hào sảng vỗ ngực đảm bảo:
Hai bên cáo biệt, trên đường về Trần Thập Toàn trách Giản Phàm sao móc hầu bao ra làm việc công, Giản Phàm chỉ cười ... Vừa đi vừa liên lạc với Đường Đại Đầu, Tằng Nam, Vi Hải Xuân, Tôn Nhị Dũng, Hoàng Thiên Dã đồng loạt thông báo treo thưởng ... Tinh thần làm việc buổi chiều đang bị bữa cơm làm chùng xuống tức thì kéo lên không ít.
Về tới điểm tụ tập ở đường Sân Bay nơi này thành bãi chiến trường, thế là đám đặc cảnh nhàn rỗi có việc để làm rồi, đi nhặt vỏ hộp cơm, Giản Phàm trải bản đồ ra gọi cả Dương Hồng Hạnh, Trương Vân tới.
“ Tình huống hiện tại là chiều 1 tháng 10, Chu Quản Hồ mua hai cây cái thảo lớn, tối 9 giờ tới km số 7 tìm tiểu thư đi đánh dã chiến, hai vị trí lần lượt ở đây và đây ...chúng ta suy đoán ngược xem, hắn có thể ở đâu.” Trương Vân bị câu "dã chiến" làm phì cười, Dương Hồng Hạnh đỏ mặt đá vào mông Giản Phàm một cái, Giản Phàm không vui:” Sao đá anh, anh đang nói vụ án, không phải nói chuyện lưu manh, hơn nữa chuyện này còn xác nhận chuyện khác nữa đấy.”
“ Chuyện gì?” Dương Hồng Hạnh bĩu môi hỏi:
“ Em cởi cảnh phục bằng anh mà quên hết kiến thức rồi, thế này, rất nhiều tội phạm do tâm lý phạm tội thúc đẩy hưng phấn, theo tiểu thư kia nói, Chu Quản Hồ ở trên xe đã không nhịn được, hành cô ta nửa tiếng, chứng tỏ đang trong trạng thái hưng phấn cực độ .. Á, lại đá anh.” Giản Phàm nói một nửa lại ăn đòn, lần này cả Giản Hoài Nghĩa và Trần Thập Toàn đều quảy mặt sang bên cười:
Dương Hồng Hạnh mặt phủ sương giá: “ Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”
“ Anh đang nói chuyện đàng hoàng đây, anh hỏi em, Sở Tú Nữ xinh đẹp mê hồn như thế, còn là mỹ nữ tổng giám đốc, dung mạo hay thân phận đều kích thích nam nhân, vì sao hắn bỏ gần tìm xâ?” Giản Phàm trừng mắt một cái:
Dương Hồng Hạnh sững người, xem ra không phải ba hoa, nhíu mày ngẫm nghĩ: “ Không phải bắt cóc thông thường, không phải vì tiền, cũng không muốn hại mạng, có lẽ chúng tính xong việc sẽ thả cô ấy rằ? Vậy là cô ấy khả năng cao đang an toàn?”
Giản Phàm búng tắy: “ Thông minh, anh vốn suy đoán chúng chưa đạt được mục đích thì cô ấy chắc chắn là còn sống, giờ khả năng sống của cô ấy ít nhất 9 thành rồi.”
Trương Vân vừa nghe tới đó vui mừng không thôi, nhắm mắt chắp tấy cầu khẩn gì đó. Trần Thập Toàn chuyên môn dội nước lạnh: “ Đừng mừng vội, tin tức vẫn quá ít, chưa đủ tìm ra người.”
Đúng lúc này Vương Kiên đang nhặt hộp cơm nhận được điện thoại, cấp tốc chạy tới báo phát hiện tung tích Khổng Tân Cường ở một công trường, chi đội phát lệnh tập hợp khẩn cấp, muốn bọn họ phải tới điểm tập kết. Giản Phàm tức mình nhổ bãi nước bọt đuổi đám Vương Kiên cút xéo, Vương Kiên không dám cãi nhau với Giản Phàm, càng không dám trái lệnh, gọi đội viên vội vàng đi tập kết.
“ Mẹ nó, chỉ cho có bảy người mà còn điều đi.” Giản Phàm bực bội lầm bẩm, ngồi khoanh chân bên đường:
“ Còn tôi với bác Giang đây mà.” Trần Thập Toàn nhìn Giản Phàm vài phần thương hại:
“ Đúng, chúng tôi hơn đám nhãi ranh đó nhiều, ngoài kia không phải còn mấy trăm người sao?” Bác Giang vỗ ngực cổ vũ:
“ Tôi tin anh sẽ tìm được chị ấy.” Trương Vân cũng phụ họa, đây cũng là lời thực lòng, cô có nhận thức mới về ông chủ của mình.
Đây chính là điều Dương Hồng Hạnh đã thấy trước, đám người đó kỳ thực chỉ lợi dụng bạn trai cô mà thôi, làm gì có chút tôn trọng nào, đưa tấy kéo Giản Phàm đứng lên an ủi: “ Anh vốn không cùng đường với họ, càng tách bạch càng tốt.”
Lúc này là 14 giờ 15 phút, hai bàn tấy nắm chặt nhau, chút không vui trước đó tắn biến sạch, công việc lại lần nữa bắt đầu.
“ Các đơn vị chú ý, mục tiêu đi chiếc Chevrolet trắng, biển số A1432** đang trên đường Hồn Nguyên đi về phía tây, chú ý chú ý, nghi phạm có vũ khí ...”
“ Các đội kiểm tra hiện trường, lập tức thiết lập chướng ngại ở đầu đường Bành Thông, Đông Lưu, nhắc lại lần nữa, các đội kiểm tra
“ Các tổ chiến thuật, chỉ huy gọi các tổ chiến thuật, báo cáo vị trí, chú ý chú ý, tình huống khẩn cấp, nhắc lại lần nữa, tình huống khẩn cấp ...”
“ ... Báo cáo chỉ huy, xe vừa đi quả chỗ chúng tôi ...”
Trong phòng kỹ thuật chi đội, thông tin tới và đi liên tục truyền tới các đội, khung cảnh có phần hỗn loạn, Dương Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ huy tới khản cả giọng.
Chủ nhiệm Điêu chạy từ trên lầu xuống, từ xâ đã hỏi: “ Tình hình ra sao rồi, các tiểu tổ chiến thuật tới vị trí chưa?”
“ Báo cáo, 5 phút trước dân cảnh đồn công an Đông Lưu phát hiện nghi phạm ở một khu công trường, khi kiểm tra thì hắn bất ngờ rút súng bắn bị thương, cướp xe quả đường bỏ trốn ..” Dương Phong khẩn trương nói:
“ Buộc túi lại, đuổi hắn ra ngoại thành ...” Chi đội trưởng Ngô tới nơi nghiêm mặt quát, đây là biện pháp đề phòng sự cố lớn hơn, đi tới cầm lấy bộ đàm, rống lên: “ Tất cả yên tĩnh, tôi là chi đội trưởng đặc cảnh Ngô Huy, tất cả các đội nghe đây, sử dụng xe cảnh sát làm chướng ngại, chặn đường vào trung tâm thành phố ... Tôi nhắc lại lần nữa không được để nghi phạm vào trung tâm thành phố ... Đây là tình huống khẩn cấp cấp 1 ...”
Hiện trường, trong chiếc xe Chevrolet, khuôn mặt khẩn trương tới co giật, răng cắn chặt, mắt mở trừng trừng nhìn về phía trước như muốn phun lửa, chính là Khổng Tân Cường đang bị hơn nghìn cảnh sát truy đuổi, tấm băng quấn vai trái thấm máu đỏ tươi, trán lấm tấm mồ hôi.
Mặc dù sớm dự liệu được kết cục cuộc đời mình, nhưng chớp mắt rơi vào cảnh đường cùng, ai cũng muốn liều một phen, dù làm cá chết cũng phải phá rách lưới. Mắt thấy hai chiếc xe cảnh sát phía trước đang thiết lập chướng ngại vật, Khổng Tân Cường rút sút bắn đoàng đoàng liên hồi, hai chiếc xe cảnh sát phanh gấp đâm sầm vào nhau, mấy cảnh sát lăn ra ngoài nấp sau xe.