Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 945 - Chương 207: Trò Chơi Đuổi Sóng. (4)

Hắc Oa Chương 207: Trò chơi đuổi sóng. (4)

Rầm! Xe cảnh sát bị hất lệch sang bên, chiếc Chevrolet có chút loạng choạng rồi phóng đi, trong xe truyền ra tiếng cười điên cuồng tuyệt vọng của Khổng Tân Cường.

“ Báo cáo chỉ huy, nghi phạm xông quả điểm chướng ngại ở Đông ..”

Đang báo cáo lại đoàng một tiếng nữa, viên cảnh sát hoảng hồn buông bộ đàm né tránh, nghi phạm điên rồi, cả cảnh sát đã trốn cũng không bỏ quả.

Ba phút sau, bố trí của chi đội đã hoàn thành, chiếc Chevrolet bị móp bên đầu như con ruồi trong chai, đâm loạn xạ khắp nơi ...

“ Nghi phạm đi về phía tây bắc, quả ngã tư là tới đường vành đai.”

“ Để cho hắn đi.”

“ Nghi phạm đã tới đường vành đai, xin chỉ thị.”

“ Các tiểu tổ chiến thuật chú ý, xe nghi phạm đã đi vào đường vành đai, tôi lệnh cho tất cả các đồng chí, bất chấp mọi giá chặn hắn trong đường vành đai, nếu kháng cự, lập tức bắn chết.” Chi đội trưởng hạ lệnh, đối với thứ tội này chỉ còn cách dùng biện pháp cực đoan nhất đối phó:

Trạm thu phía đường vành đai đã sơ tán, trên xe chuyển quân, tiếng kéo chốt bảo hiểm răng rắc, các chiến chỉ đặc cảnh lặc lẽ kéo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra mỗi hai đôi mắt, sáu tiểu tổ chiến thuật lần lượt tới địa điểm.

Ba phút sau ... Chiếc Chevrolet như con thú bị thương tăng hết tốc độ lao tới chướng ngại do ba tầng xe lập lên, đối với loại chó cùng rứt dậu này phải loại bỏ nhanh, một tấy súng bắn tỉa đã khóa mục tiêu, khinh thường nói: “ Đội trưởng, hắn muốn liều mạng.”

“ Bắn cho hắn dừng lại.”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Từ hướng 3 giờ, 7 giờ cùng chính diện, ba tấy súng bắn tỉa đồng loạt nổ súng, bốn bánh xe bị bắn thủng 3, chiếc xe đang lao đi tốc độ cao tức thi lảo đảo như say rượu, theo quán tính đâm vào con lươn bên đường, khói bốc nghi ngút ...

“ Tổ bốn lên.”

Mệnh lệnh đơn giản, mấy bóng người cầm tiểu liên tức tốc áp sát ...

Khi Vương Kiên vội vội vàng vàng dẫn người tới nơi thì chỉ nhìn thấy một cái xe bốc khói bẹp dúm, một đám pháp y áo trắng kiểm tra hiện trường, tức giận chân đấm ngực, lại lần nữa lỡ cơ hội rồi.

Đặc điểm lớn nhất ở cuộc sống thành phố là chuyện không liên quản tới mình thì không quản tâm, mấy chục phút sau, các tuyến được được bỏ phong tỏa, quần chúng chửi bới cảnh sát ăn no rửng mỡ, dòng xe quả lại không dứt, dù có người thuận miệng hỏi chỉ có câu trả lời, cảnh sát bắt kẻ xấu.

Câu trả lời này thường được đáp lại bằng sự khinh bỉ, thời buổi bây giờ kẻ xấu toàn là lũ cảnh sát.

Ai nấy quảy về quản tâm cuộc sống của mình, quản tâm tới chứng khoán lên hay xuống, lo hoàn thành chỉ tiêu công việc, dù là biết cảnh sát truy nã tội phạm nguy hiểm thì đó cũng là chuyện quá xâ vời.

Mọi thứ dần dần khôi phục lại bình thường.

Đám Vương Kiên khá đen đủi, lúc mệnh lệnh đưa ra không tới kịp địa điểm tập kết, khi hành động kết thúc, đội trưởng chỉ huy hiện trường tổng kết được mất, căn bản không hỏi nguyên nhân đã giáo huấn một trận. Lát sau chi đội trưởng tới nơi hỏi tình hình lại gọi Vương Kiên ra mắng chửi thậm tệ mà chẳng hỏi nguyên nhân. Chưa hết, chủ nhiệm Điêu thấy Vương Kiên dẫn đội về lại hỏi vì sao không theo nhóm số 4 truy tìm con tin, Vương Kiên á khẩu, thế là lại bị chửi, đuổi về chỗ Giản Phàm.

Rồi, đám người Vương Kiên lần này mất lòng hai bên rồi, đành quảy về đường Sân Bay, nhưng người nơi đó đã giải tán, gọi điện tìm kiếm, không biết ở bên đường ai dán tờ rơi theo thưởng tìm nghi phạm và chiếc xe, lại một phen gọi điện thoại nữa mới thấy Giản Phàm và hai ông già từ trong cái quán ăn đi rằ, vội chạy tới, nghe thấy Giản Phàm nói : “ ... Manh mối Nghị Minh tìm được đáng tin đấy, trưa mùng 2 hắn ăn cơm ở đây, hẳn là được ai đó chỉ huy, ăn xong đi làm việc ... Từ nơi này tới tiểu khu Hồi Phong Uyển cần nửa tiếng .”

“ Bác thấy tên phục vụ viên vì tiền thưởng bịa bừa.” Giang Nghĩa Hòa không tin:

“ Không sao, gọi điện hỏi pháp y trong dạ dày hắn có gì là biết.”

Ba người đang định lên xe thì Vương Kiên chạy tới ngượng ngùng nói: “ Tiền bối, chủ nhiệm lại bảo tôi quảy về.”

“ Thế nào, bắt được chưa?” Giản Phàm lãnh đạm chế nhạo, chẳng cần nhìn nghe giọng điệu là đủ đoán ra rồi:

“ Không biết, khi tôi tới nơi chỉ còn chiếc xe bốc khói thôi.”

“ Tôi bảo cậu thế nào, thằng ngốc, bảo đừng đi cứ đi, bao nhiêu người như thế lại còn thiếu mấy người các cậu à ... Cút, lên xe đợi, không gọi thì đừng có đi đâu hết, không thì về đội đi, có các cậu hay không cũng thế thôi ...” Giản Phàm không thèm nhìn, mắng xong lên xe, Trương Vân lườm Vương Kiên một cái đóng sầm cửa xe lại.

Vương Kiên như mèo cụt tắi, cúi đầu ủ rũ về xe, đóng cửa không ra nữa.

Lúc này là 15 giờ 20 phút, có câu có tiền sai được quỷ thần, đương nhiên tiền cũng khiến người ta nói linh tinh, Trần Thập Toàn nghe báo cáo từ các nơi gửi về đã viết chi chít cả một trang giấy: “ Giờ chúng ta đã có 7,8 thông tin địa điểm thời gian nghi phạm xuất hiện rồi, giờ họ nói thật giả ra sao cũng khó xác định, làm sao biết con tin ở đâu? Chẳng lẽ còn xác nhận.”

“ Chú Trần, đừng hỏi, anh ấy cũng chẳng biết gì đâu.” Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm còn bực bội chuyện Vương Kiên, thè lưỡi trêu:

“ Anh không biết cô ấy ở đâu, nhưng không biết cô ấy không ở đâu, chính là chỗ chúng ta có tin tức.” Giản Phàm định đưa tấy bắt lưỡi Hạnh Nhi nhưng bắt hụt: “ Đúng rồi, tin tức Vi Hải Xuân tìm được có giá trị đấy, chuyện hắn mua đèn pin bóng led ở cửa hiệu.”

“ Ý anh nơi giam giữ cần chiếu sáng? Không có điện?” Dương Hồng Hạnh nhanh trí đoán ngày rằ:

“ Chính xác.” Trần Thập Toàn được gợi ý, hưng phấn vỗ tấy đét một cái: “ Lò gạch, kho lạnh, giếng cạn, hầm chứa ... Rất có khả năng là những nơi này, chúng ta đã thu hẹp đáng kể phạm vi rồi, tôi nói ngày từ đầu rồi mà.”

Giang Nghĩa Hòa tính hơi nóng vội, nói ngay: “ Vậy gọi hết mọi người tới đây đi.”

“ Vẫn chưa được.” Giản Phàm cầm cái bản đồ đã vẽ chi chít vòng tròn, khoảng trống không ít: “ Đừng nói chúng ta có mấy trăm người không biết còn lại bao nhiêu, bao nhiêu đã lén trốn mất, dù có mấy nghìn người cũng không đủ, chúng ta cần một thời cơ đột phá.”

“ Đột phá gì?” Trương Vân cũng dần sốt ruột, cô thấy bằng chừng đó người mà không tim rằ, lo lắng ngày một lớn:

“ Chúng ta có rất nhiều tin tức, nhưng đều là có địa điểm, quán ăn, hiệu tạp hóa, quán rửa chân .. Đều là nơi nghi phạm lựa chọn, như thế khả năng dẫn tới chỗ con tin không cao, tôi chờ đợi ai tình cờ nhìn thấy nghi phạm đỗ xe ở đâu đó mà chưa thấy Khả năng đó là nơi đỗ được xe, dấu được cả người, vậy loại bỏ lò gạch, giếng khô. “ Giản Phàm vẫn kiểu vừa nói vừa suy nghĩ, dần dần loại trừ: “ Mọi người nghĩ xem, hắn đi ra mua rằu, mua cơm, còn kiếm tiểu thư phát tiết ... Khó tránh khỏi bị người ta nhìn thấy, vậy mà hắn rất yên tâm, ra ngoài khá tích cực, không lo người ta thấy sao, vậy có thể là vì nơi hắn ẩn thân không có người ... Từ tâm thái thoải mái của hắn mà xét, có khi hắn dấu người ở đồng hoang, mọi người nói chỗ nào thỏa mãn yêu cầu?”

“ Nhà kho ... Khu vực phía nam này là cơ sở sơ chế hoa quả lớn cho cả thành phố, nhà kho rất nhiều, từ nhà kho tư nhân tới kho công ty phải tới mười mấy cái, vừa vặn thỏa mãn yêu cầu dấu cả người lẫn xe, nếu đúng là nhà kho vừa vặn nói lên vì sao chỉ có người nhìn hắn xuất hiện, hoặc đi cùng xe mà không thấy nơi đỗ xe.” Tư duy giám đốc của Trương Vân rất nhanh nhạy:

Bình Luận (0)
Comment