Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 946 - Chương 208: Trò Chơi Đuổi Sóng. (5)

Hắc Oa Chương 208: Trò chơi đuổi sóng. (5)

“ Đúng, chính là nó ...” Giản Phàm gọi điện liên hệ với phòng kỹ thuật, vừa nghe vừa đánh dấu lên bản đồ, đến khi dừng bút lại đã có 23 cái nhà kho:

Trần Thập Toàn gãi đầu: “ Nhưng mà tra thế nào, những nơi này không phải của công ty thì là của tư nhân, ai cho cậu tra.”

“ Chú quên rồi à, cảnh sát mới cần lệnh, thủ hạ cháu nhiều nhất là lưu manh, cần gì lệnh.” Giản Phàm bấm điện thoại gọi Đường Đại Đầu, ngự lâm quân của mình: “ Anh Đường, chuyển mục tiêu, mấy nhà kho bên ruộng rằu, anh tra hộ tôi .... anh hỏi tra thế nào anh còn hỏi à? Sao bỗng dưng lại làm công dân kiểu mẫu thế, có người cứ xông vào, không có người thì cạy cửa mà vào, càng tiện, chứ sao ... Tìm một nữ nhân ... Hỏi làm gì, anh nhìn thấy cô ấy là biết ngày người cần tìm ...”

Lần lượt gọi điện thoại từng người, nội dung gần giống nhau, chỉ khác địa điểm, mấy người còn lại nghe giọng điệu của Giản Phàm mà hết hồn, muốn cản không nổi. Cuối cùng chỉ biết nhìn nhau cười khổ, giờ thành đồng lõa hết cả rồi.

Đường Đại Đầu nhận điện thoại xong tìm nửa ngày mới thấy đám Tôn Nhị Dũng, đám này không trông coi là lười ngay, lúc này đang trải báo ngồi bên đường chơi bài ăn tiền, tức khí vác nạng phang vài phát đuổi đi làm việc.

Thương Đại Nha hôm nay tích cực nhất, chỉ huy đám Lại tắm Phát đi kiểm tra kho lạnh, hai bảo an trông coi ngăn cản một tên lưu manh lảng vảng tới gần, ai ngờ thoáng cái mười mấy tên xông tới cho một trận, mở kho rằ, thùng nho tươi mới hái, gọi một tiếng, thế là mỗi tên một chùm ăn ngon lành.

Vi Hải Xuân dẫn đám hiệp cảnh đi kiểm tra kho thịt, cảnh phục rất tiện lợi, dọa dẫm một phen là xong, khỏi giấy tờ lằng nhằng. Tằng Nam nhàn nhã nhất, cô và Nghiêm Nghị Minh lấy cớ mua hàng, bà chủ Tằng đi xe đắt tiền, ăn mặc sang trọng, được người ta nhiệt tình mở cửa khó mời vào xem xét.

Tất cả con đường thông tới La Mã.

Hiệu quả rõ ràng chưa tới 30 phút, Đường Đại Đầu xin cầu viện, báo cáo xảy ra xung đột với người tắ, xem ra đối phương khá cứng, nhờ Giản Phàm gọi cảnh sát tới giúp. Giản Phàm tức điên, nhờ tên điên này làm việc, không xảy ra chuyện cũng khó, hỏi đánh nhau với ai thì bảo là một đám bảo an.

Giờ hai chữ bảo an với Giản Phàm mà nói hết sức mẫn cảm, không nói hai lời, lái xe dẫn đám đặc cảnh tới.

“ Mau mau ... Đừng để người chạy mất.”

Giản Phàm vỗ bảng điều khiển giục Dương Hồng Hạnh, đi hai km tới địa điểm ẩu đả, cuối đường Bắc Doanh, dựng san sát nhà kho lớn nhỏ, nghe nói là của công ty hoa quả, từ xâ nhìn thấy bảy tám người đánh nhau với hai mấy người. Bên ít mặc đồng phục là phe địch, bên nhiều của Đường Đại Đầu vậy mà đông không đánh được ít, lúc này chiến đấu đang quyết liệt, hai ba tên lưu manh xông tới, không biết đối phương làm sao mà lăn lộn trên mặt đất.

Đám bảo an ba người lập thành nhóm, đấu lưng vào nhau nghênh địch, Trần Thập Toàn nhìn còn phải khen: “ Chơi được lắm, Giản Phàm, bạn cậu là loại gì thế, hai mấy người không đánh được tám người còn phải gọi cứu viện.”

“ Chú không thấy chúng có dùi cui điện với nước ớt à?” Giản Phàm cuối cùng cũng đã nhìn rõ cách đối phương ra tắy, xe phanh két lại, lớn tiếng gọi đặc cảnh tập hợp, cách đó hai mấy mét, đám Đường Đại Đầu cầm gậy, đá, chai bia làm vũ khí, nhưng không ai dám xông lên, Giản Phàm nhìn mấy lần không thấy tên đầu to đâu: “ Vương Kiên, cho cậu ba phút, hạ đám bảo an cho tôi.”

“ Cái này, tiền bối, chuyện này không được.” Vương Kiên hết sức khó xử: “ Anh không thể bảo bọn em tham giả ẩu đả, vừa rồi bọn em về đã bị chửi mấy lượt, thêm vụ đánh nhau này nữa, thế nào bọn em cũng bị cấm túc.”

“ Đồ vô dụng, việc không cần thì chạy đi làm, lúc cần thì chẳng được việc gì, không đi thì tôi đi ...” Giản Phàm nói xong chẳng thèm quảy đầu, ném cho đám đặc cảnh ánh mắt khinh bỉ:

Đám đăc cảnh xấu hổ nhưng đành chịu, bọn họ đâu phải lưu manh, tùy tiện đánh người.

“ Giản Phàm đứng lại.” Dương Hồng Hạnh hết hồn nhảy xuống ngăn cản: “ Không được đi, đánh nhau loạn xạ như thế, chẳng may bị thương thì sao?”

“ Còn làm sao, đám đó vốn có nhiệm vụ bảo vệ anh, giờ cả đám đi theo mà để anh bị thương, đảm bảo về chi đội lại bị chửi mắng lần nữa rồi đuổi hết khỏi đội xuống cơ sở làm hộ khẩu.” Giản Phàm cố tình nói lớn, đem câu Ngũ Thần Quảng năm xưa hay dọa người rằ:

Cả đám đặc cảnh trố mắt nhìn nhau, cái này đúng là sự thực, bọn họ giao trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Giải Phàm, hôm nay phạm mấy lỗi rồi, giờ còn để Giản Phàm xảy ra chuyện có nước bị lột da, Dương Hồng Hạnh phì cười, tức giận đẩy Giản Phàm về phía trước.

“ Còn không mau theo tôi, không biết tận chức tận trách gì cả ...” Giản Phàm bực mình quát một câu:

Vương Kiên hết cách, sợ có chuyện không hay cùng ba người nữa giao vũ khí cho đồng đội theo Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh tới chỗ hỗn chiến. Đột nhiên ở đâu có hòn gạch to tướng ném tới làm đám bảo an giật mình lùi lại, tiếp đó có người chửi:” Bảo an là cái buồi, công an là ông nội bọn mày ... Tránh ra bọn con cháu, ông nội tới đây ...”

Là Đường Đại Đầu, cái tên chết tiệt đó không biết nãy trốn đâu, giờ thấy viện binh tới bắt đầu ra đổ dầu vào lửa rồi.

Giản Phàm hiên ngang đi tới, mặt âm trầm chỉ tấy vào đám bảo an quát:” Đứng im đó, CMT, giấy chứng nhận tư cách bảo an, có phê duyệt dùng vũ khí cảnh giới không, này, bảo dừng lại, nghe chưa hả?”

Cái khí thế này, cái cách ăn nói này, cái bộ cảnh phục kia, không lẫn vào đâu được, là cảnh sát, theo sau còn có mấy cảnh sát ăn mặc giống đơn vị phòng chống bạo động. Đám bảo an buông lỏng đề phòng, người cầm dùi cui điện vội đút vào trong người, sợ bị cảnh sát bới móc, nhìn nhau đùn đẩy không biết trả lời thế nào, ai ngờ đột biến phát sinh ...

Chỉ thấy vị cảnh sát nhân dân mặt xẹo vung tấy hô lên:” Các anh em xông lên.”

Trong lúc những người khác còn ngớ ra vì diễn biến quá bất ngờ thì Đường Đại Đầu như tiên liệu trước, ném cục đá trong tấy rằ. Bảo an bị tập kích bất ngờ không né kịp, kêu đau đớn ôm má, đám lưu manh chỉ thích ỷ mạnh hiếp yếu được thể ào áo xông tới, ôm ngang hông xô ngã xuống đất, rút dùi cui điện dí vào người báo thù, tức thì hai mấy tên lưu manh vật tám bảo an lăn lộn trên mặt đất khóc mẹ gọi mẹ ầm ĩ.

Giản Phàm đi giữa đám đông hỗn loạn đá bên này một phát, đấm bên kia một cái, đắc ý cười lăn cười bò, quảy đầu nhìn Vương Kiên đang trố mắt rằ: “ Nhìn thấy gì chưa, tôi nói rồi không cần các cậu tôi cũng có cách, mau vào khống chế hiện trường đi, chẳng may xảy ra án mạng là trách nhiệm của các cậu đấy.”

“ Mau mau, còn đợi gì nữa.” Vương Kiên cuống cuồng phất tấy gọi hết số đồng đội còn lại xông cả lên, chen vào đám đông, vừa quát tháo vừa ngăn cản, khó khăn lắm mới làm đám lưu manh hậm hực dừng tắy, có điều vẫn vây quảnh đám bảo an, thi thoảng tát một cái, đá một cái báo thù.

Lại có thêm cứu binh, là đám Tôn Nhị Dũng, Sỏa Trụ chạy tới theo hiệu triệu của Đường Đại Đầu, ba cỗ xe chở theo mười mấy người. Thế là đám anh em càng khí thế rồi, con mẹ nó chứ dám đấu bọn tắo à, anh em tắo có mấy trăm người, đánh chết cả nhà mày.

Bình Luận (0)
Comment