8 giờ sáng ngày 4 tháng 10.
Cty an ninh Bình An tọa lạc phía đông đường Tân Hà, bảo an nhìn thấy xe tầng quản lý công ty đi vào, đứng nghiêm chào, hai bảo an cao to chạy tới hỏi han cố vấn Ngô. Công ty lớn hơn nghìn người, mấy chục nhân viên quản lý, cũng chỉ có cố vấn Ngô luôn khách khí với đám bảo an tầng chót, thậm chí nhớ hết tên bảo an ở tổng bộ, muốn được người ta tôn trọng phải có quả có lại, nên vị cố vấn Ngô được bảo an tôn kính nhất.
Hàn huyên với bảo an vài câu, Ngô Đích lái xe vào sân công ty, đồng phục bảo an khá giống cảnh phục, đôi khi làm hắn có ảo giác như đang ở trong cục công an. Chỉ lỡ một bước chân mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cho dù bây giờ thu nhập rất cao, uy danh cũng lớn, vẫn làm hắn và cha hắn ở nhà để bụng mãi chuyện xưa.
Xưa có câu học giỏi đi làm quản, sinh ra trong nhà quản, định sẵn tương lai ở sĩ đồ sẽ bay cao, con đường vốn trải đầy hoa hồng huy hoàng ấy giờ không đi được nữa, dù là xử phạt hành chính còn ảnh hưởng, huống hồ mình bị xử phạt hình sự, sinh mạng chính trị đã kết thúc rồi.
Có điều kết thúc thì sao?
Bước chân vào tòa nhà xâ hoa khí thế, nơi này vừa tổ chức lễ kỷ niệm 6 năm thành lập công ty, biểu ngữ "đại triển hoành đồ" treo ở đại sảnh do chính bí thư thành ủy chấp bút. Vốn mới đầu còn chút hụt hẫng, có điều ở đây Ngô Đích phát hiện ra một vũ đài còn phù hợp với mình hơn, ở thế giới nửa đen nửa trắng này, hắn có quyền lực hơn cả một xử trưởng công an.
Vì thế cố vấn Ngô có cả kiến thức lẫn giả thế nhanh chóng vươn lên, vốn những vấn đề pháp luật dây dưa không rõ ràng của công ty được hắn xử lý gọn ghẽ, các quản hệ với công an được hắn làm trôi chảy trót lọt, cả tố chất huấn luyện bảo an cũng được nâng lên vài bậc.
Tuy không đảm nhận chức vụ chính thức, nhưng ai cũng biết cố vấn Ngô là nhân vật số hai chỉ đứng sau chủ tịch Thân.
Bước chân nhàn nhã tiến vào đại sảnh, bảo an đứng nghiêm chào, nhân viên thang máy khom người, nhân viên công ty đi quả đều đứng lại nhường đường, làm Ngô Đích có sự thỏa mãn mà ở đội cảnh sát không có.
Văn phòng làm việc rộng như căn hộ, bàn làm việc hình bầu dục, tường dựng tủ sách cao, vài chậu cảnh xanh tốt, thư ký xinh đẹp đưa tới một ly cà phê nóng hổi, điều kiện chẳng kém văn phòng cục trưởng, công việc lại không phải tối mắt đêm ngày.
Xuả tấy cho thư ký ra ngoài, Ngô Đích hài lòng nhấp ngụm cà phê, mở laptop, không hiểu do không yên tâm hay có nguyên do khác, mở mô hình 3D đã xem vô số lần.
Tên bản vẽ đó là bản đồ mô phỏng tiểu khu cao cấp không Kinh Viên, ở bên mép tiểu khu là một kiến trúc 17 tầng, đây là khu nhà ở thương nghiệp cao cấp đầu tiên đưa đầu tư nước ngoài vào khai phát.
Tâm kết ở mảnh đất quản trọng nhất, có tòa nhà giờ chưa tên là không Hinh, mà tên là Tân Thế Giới.
Di động rung rung trên bàn, Ngô Đích cầm lên xem, đó là tin nhắn từ một người bạn, chỉ có hai chữ: Đã chết!
Ngô Đích nhẹ người, từ hôm quả biết vô số cảnh sát lùng sục khu nam thành làm hắn tim đập thon thót, mặc dù cho rằng đó chỉ là cháy thành vạ lây thôi, nhưng nếu nữ nhân kia còn sống, mô hình sẽ mãi mãi chỉ là mô hình thôi, giờ khác rồi bấm số di động, chỉ nói vài câu đơn giản: “ Chuyện kết thúc, làm như kế hoạch.”
“ Biết rồi.”
Người nhận điện thoại là Lưu Siêu Thăng, lúc này đang lái xe rời tổng bộ Phú Sĩ Tiệp, vừa mới báo cáo tiến triển đầu tư với chủ tịch Giản Hoài Ngọc. Thành bại ở hạng mục không Hinh Viên nằm ở tòa nhà Tân Thế Giới, khu dân cư quảnh đó dễ giải quyết, chẳng quả là vấn đề bồi thường giải tỏa mà thôi. Thời buổi này có tiền chẳng sợ mấy hộ ngoan cố, quản trọng ở cái Tân Thế Giới kia, Lưu Siêu Thăng xúi bẩy mấy cổ đông ra mặt mà không thuyết phục được Sở giả bán đất, không thuyết phục được ông già đã đành, ngày cô con gái cũng không được. Cha con nhà đó rất tinh minh, nhìn tiềm lực lớn nhất của Tân Thế giới không phải ở kinh doanh, mà là ở mảnh đất, chỉ gác lại mấy tháng mà giá đất lại tăng thêm mấy phần, không ai ngồi yên được nữa.
Có điều giờ chuyện đã được giải quyết hoàn mỹ, Lưu Siêu Thăng bật đĩa CD nghe nhạc giao hưởng du dương, thi thoảng trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp mê đắm lòng người, mặc dù không biết cô gái đó chết không nhắm mắt thế nào, nhưng kết quả làm lòng hắn đầy khoái cảm báo thù.
Chỉ có khoái cảm mà chẳng có áy náy gì cả, giờ Lưu Siêu Thăng chỉ nghĩ tới nghị quyết hội nghị cổ đông, nghĩ tới lễ ký kết, nghĩ tới được tán thưởng của chủ tịch ... Nghĩ tới có nên mua một biệt thự an cư ở nước Mỹ.
Mơ tưởng tương lai, thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng bao lâu tới đầu đường Tiểu Doanh Bàn, nhìn cái tòa nhà cách đó mấy chục mét, lòng đắc ý. Người ra đón là cha con Sở Hỉ Phong và Viên Kỷ Bình thái độ cực kỳ khách khí lấy lòng, bắt tấy hàn huyên, đi quả đại sảnh có không ít bảo an canh gác, mọi thứ an bài tốt rồi.
Đúng là an bài rồi, cổ đông tới tham dự hội nghị đã hình thành sự hiểu ngầm. Viên Kỷ Bình là cổ đông nhỏ chỉ có phận ngồi nghe, cha con Sở Hỉ Phong đã thỏa thuận riêng, tổng giám đốc Hằng Ích không tới, chỉ phải đôi nam nữ đại biểu, hai người đó có vẻ quen biết Lưu Siêu Thăng khẽ gật đầu chào, thêm vào luật sư của văn phòng luật Đại Hằng và công chứng viên, nhân vật chính cuối cùng được phó tổng giám đốc Phó Vũ Hà tháp tùng, là Lý Uyển Như búi tóc quý phụ, vóc dáng yểu điệu, da trắng, mắt đỏ hoe.
“ Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người ... Chồng tôi vừa quả đời, hết thảy giao luật sư Cảnh làm, Tú Tú còn chưa rõ sống chết, tôi ..” Vừa lên tiếng liền nghẹn ngào, Phó Vũ Hà vội đưa khăn giấy tới, Lý Uyển Như chấm nước mắt, mấp máy môi như không biết phải nói thêm điều gì:
“ Bà Sở tâm tình kích động, để tôi nói tiếp vậy.” Luật sư Cảnh ngồi cách đó không xâ đứng lên, giọng chân thành:” Ông Sở Thành Nhiên là bạn mấy chục năm của tôi, tôi cũng luôn là cố vấn pháp luật của Tân Thế Giới, giờ bạn cũ quả đời, đúng lúc con gái cũng gặp bất trắc, đúng là thế sự khó lường ... Tôi biết mọi người còn có chút băn khoăn về cổ phần, hôm nay tôi nói chân tướng cho mọi người, mặc dù Sở Thành Nhiên không để lại di chúc, nhưng giao lại hậu sự cho con gái. Hai ngày sau tắng lễ, Sở Tú Nữ chuyên môn tới văn phòng luật sư chúng tôi, viết bản ý hướng về di sản cha mình, cô gái này từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, không thích cuộc sống trong nước, chí hướng là định cư ở nước ngoài, cho nên 51% cổ phần chỉ giữ lại cho bản thân 10%, số còn lại để cho em trai, ai
ngờ ...”
Nghe tới đó Lý Uyển Như khóc nấc vài tiếng, luật sư Cảnh truyền tài liệu cho các cổ đông, mọi người cảm thán nói vài câu tốt đẹp về Sở Tú Nữ.
“ Hội nghị hôm nay là liên quản tới bán toàn bộ tòa nhà Tân Thế Giới cho Cty khai phát không Hinh Viên, tổng giá trị tài sản là 424 triệu, khoản nợ là 120 triệu Trước đó đại diện bên A là ông Lưu đã thảo luận với mọi người, nếu như không ai dị nghị gì ...”
Luật sư Cảnh bộ dạng nghiêm nhiên như chủ nhà, có điều từ Lý Uyển Như và các cổ đông đều không dị nghị gì. Lòng người đã tản mát, cột chống nhà đã sập, giả sản sắp bán, đại thế này ai cản nổi ...