Lưu Siêu Thăng không phát biểu, quản sát Phó Vũ Hà và Viên Kỷ Bình ngầm ra hiệu với nhau, luật sư Cảnh thi thoảng nhìn bà Sở, hai đại biểu Hằng Ích rõ ràng ngồi bên sông xem cháy nhà, nắm chắc phần thẳng trong tắy, Lưu Siêu Thăng cảm thấy thương hại Sở Thành Nhiên.
Đúng rồi, loại người đã chết mà chưa tiêu hết tiền là đáng thương nhất.
Biểu quyết tất nhiên là nhất trí thông quả, cha con Sở Hỉ Phong có chút ý kiến về giá cả, nhưng đề xuất còn nhìn mặt Lưu Siêu Thăng, có chút sợ sệt. Viên Kỷ Bình chẳng có ý kiến gì, đại biểu Hằng Ích giơ hai tấy tán thành.
Hội nghị chưa tới một tiếng Lý Uyển Như khóc mấy lần, đặc biệt nhấn mạnh, cổ phần của con gái phải để lại cho con gái. Yrò hề diễn thái quá làm cha con Sở Hỉ Phong hận nghiến răng ken két, mấy lần Sở Vũ Phi muốn nhảy ra chửi, bị cha giữ lại, nhà họ nắm chưa tới 1/4 cổ phần, cháu gái không rõ tung tích, mà chuyện này đối phương ngầm liên kết ngoại địch an bài từ lâu, biết im chứ làm sao.
Đang thảo luận chuẩn bị soạn thảo hợp đồng thì hành lang nhốn nháo, không biết là xảy ra chuyện gì, Lưu Siêu Thăng tức giận trừng mắt với Viên Kỷ Bình, Viên Kỷ Bình vội vã đứng dậy ra định ra ngoài, cửa vừa mở thì bốn cảnh sát đi vào, khiến không ít kẻ lòng giật thót, Lý Uyển Như ngừng khóc, luật sư Cảnh run tấy rơi tài liệu.
“ Ai là giả quyến của cô Sở Tú Nữ?” Một vị cao ráo mặt vuông mày kiếm, giọng đều đều máy móc hoi:
“ Là, là tôi.” Lý Uyển Như run run đứng dậy:
“ Chúng tôi đã tìm ra cô Sở Tú Nữ.”
“ Cái gì?” Lý Uyển Như vội vàng chạy tới nắm tấy vị cảnh sát đó:” Con gái tôi sao rồi?”
“ Xin lỗi ... Đã bị hại.” Viên cảnh sát khổ sở đáp:
Lý Uyển Như ngã xuống gào khóc, Phó Vũ Hà vội vàng chạy tới đỡ.
“ Vô dụng, cảnh sát các người là đồ vô dụng.
Lưu Siêu Thăng lên cơn, cầm tài liệu trước mắt ném vào bốn vị cảnh sát, luật sư Cảnh thở dài quảy đầu sang bên, Lý Uyển Như khóc lóc đòi gặp con gái, Sở Hỉ Phong phẫn nộ trút giận lên cảnh sát.
“ Xin lỗi, xin lỗi, do chúng tôi vô dụng ... ” Bốn vị cảnh sát khom người, vị đi đầu lấy ra mấy bức ảnh để lên bàn, Lý Uyển Như kinh hoàng như gặp ma giữa ban ngày luôn mồm nói "mang đi, mang đi", luật sư Cảnh sợ tái mặt, viên cảnh sát nói tiếp: “ ... Khi chúng tôi tìm ra thì cô ấy còn sống, nhưng cứu chữa vô hiệu .. Thật xin lỗi, chúng tôi phát hiện ra quá muộn, cô ấy bị hành hạ nhiều ngày tới chết, dùng vũ khí cùn đánh bị thương, bị bỏ đói, dẫn tới mất nước nghiêm trọng gây suy tim ... Do vụ án này đặc thù, chúng tôi cần giải phẫu tử thi tìm chứng cứ, mong bà ký tên.”
Lý Uyển Như càng khóc to hơn vài phần, nước mắt nhỏ tong tong, Sở Hỉ Phong quát tháo, cháu mình chết còn bị giải phẫu, không coi là người ... Kiên quyết không ký.
Tới báo tin là Mạnh Hướng Duệ, Dương Phong và hai nhân viên văn phòng, đối diện mười mấy cái miệng giáp công chỉ biết né tránh nước bọt.
Thình lình cửa phòng hội nghị bị đá "sầm" rằ, một người xông vào làm cả phòng im thít, nhất là Viên Kỷ Bình nhìn thấy người này thì rùng mình một cái. Giản Phàm mặc cảnh phục uy phong, cái vết xẹo dưới mũ hết sức sáng sợ, cứ như tới báo thù, chỉ mặt một vòng: “ Ồn ào cái gì, bảo các người bỏ tiền chuộc, không kẻ nào bỏ, giờ nói cảnh sát vô dụng, không phải cảnh sát vô dụng mà các người vô tình ... Không ký chứ gì? Vậy chúng tôi không trả xác.”
Dương Phong và Lão Mạnh nhăn mặt, khấu khí này còn hung hăng hơn cảnh sát đồn công an, nhưng mà kẻ ác cần kẻ ác trị, không ai dám ho he nữa.
Không ai nói nên tiếng khóc của Lý Uyển Như càng thêm thảm thiết, Giản Phàm xem chừng chướng mắt với cả người khóc, quát: “ Khóc cái gì mà khóc, lại chẳng phải con gái cô, giả vờ thật lắm, ai chẳng biết trong lòng cô sướng bỏ xừ.”
“ Ặc ...” Luật sư Cảnh nhận ra vị này là ai rồi, run run co người lại, như sợ mình là mục tiêu:
Giản Phàm vỗ bàn, hung dữ dọa quả phụ:” Ký đi, còn cả phí cứu hộ và tiền viện phí, thiếu một đồng tôi không bỏ quả đâu.”
Tự nhiên xuất hiện một vị như hung thần thế này, Lý Uyển Như sợ hết hồn nhìn luật sư Cảnh hỏi ý, luật sư Cảnh đưa bút rằ, run run ký tên.
Dương Phong có vẻ bất mãn với hành vi của Giản Phàm, an ủi: “ Bà Sở, bà yên tâm, cả 5 nghi phạm đều đã bị bắt về quy án, chúng tôi nhất định trả lại công bằng cho con gái bà.”
“ Cám ơn, cám ơn anh.” Lý Uyển Như dưới sức ép cả ác nhân đã hiểu chút lễ phép, ký tên đưa trả giấy tờ, còn có chút hãi hùng lén nhìn cảnh sát hung dữ không biết ở đâu rằ:
“ Đưa đây cho tôi xem ...” Giản Phàm đưa tấy về phía nữ đại biểu Hằng Ích, cô gái đó không dám trái ý, vội đưa ngày tài liệu trước mặt tới, Giản Phàm xem quả một lượt ném xoạch lên bàn: “ Tôi không đồng ý.”
“ Chuyện này ...” Luật sư Cảnh nhìn kẻ phá đám bất ngờ:” Đây là chuyện làm ăn giữa Sở giả và không Hinh, là quyết định của cổ đông
“ Ông là cổ đông à?” Giản Phàm giọng bất thiện cắt lời:
“ Tôi được bà Sở ủy thác, toàn quyền xử lý.” Luật sư Cảnh rất khách khí:
“ Lại đi lừa đảo à, tôi lo bà Sở bị ông lừa.” Giản Phàm chửi thẳng mặt:
“ Anh, anh, sao lại nói thế?”
“ Lão già ông dám nói là chưa bao giờ lừa tôi không?”
Luật sư Cảnh biết Giản Phàm nói tới chuyện gì, cổ họng bị mắc nghẹn, nói không rằ.
“ Các người nghe cho rõ đây, tôi không đồng ý, công ty này không thể bán, vì sao? Vì Sở Tú Nữ trước khi chết đã ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý di sản của cô ấy, các người chưa thông quả tôi đã bán hết cổ phần rồi à, cả một đám bại gia.” Giản Phàm lên tiếng chửi mắng không kiêng dè gì, đám Viên Kỷ Bình nổi nóng, chỉ có cha con Sở Hỉ Phong vài phần bất ngờ cùng đắc ý:
“ Anh cảnh sát, anh có giấy ủy thác không?” Lưu Siêu Thăng thấp thỏm, chuyện quá đột nhiên, người này đáng lẽ không phải cảnh sát, mà bị cảnh sát bắt mới đúng chứ, sao lại ở chỗ này:
“ Không có.” Giản Phàm tuyên bố hùng hồn là vậy, ai ngờ lại lắc đầu:
“ Không có thì chúng tôi chẳng thể thảo luận gì với anh hết.” Lưu Siêu Thăng lãnh đạm nói, mấy cổ đông thở phào, không có ai tin, cảnh sát thì sao, phía họ có cả lãnh đạo cảnh sát, sợ gì:
“ Ai thèm bàn bạc gì với anh, anh là cái thả gì?” Giản Phàm chửi như lưu manh đầu đường, Lưu Siêu Thăng tất nhiên không thể chửi lại, đánh nuốt cục tức xuống, Giản Phàm như chi đội trưởng hạ lệnh vậy: “ Các đồng chí, tuy tôi không không kịp lấy thư ủy thác, nhưng tôi có chứng cứ chứng minh Lý Uyển Như và Sở Dĩnh không có quyền kế thừa giả sản, công ty này, cái tòa nhà này, không có phần của họ.”
Tim Lưu Siêu Thăng đập cuồng loạn, chuyện lo lắng nhất đã xảy rằ, Lý Uyển Như từ quý phụ thành hàng tôm hàng cá, chỉ mặt Giản Phàm quát:” Nói láo, nói láo, toàn là nói láo:”
Giản Phàm vỗ bàn, khí thế hơn vài phần: “ Đừng có mà hung hăng, tôi có DNA của Sở Thành Nhiên, dám cho con bà giám định không ... Con trai bà có thể mang bất kỳ họ gì, chỉ không phải là họ Sở! Quát tháo cái gì? Tưởng tôi không biết là ai à, có muốn tôi vạch mặt tên gian phu ra ngày ở đây không không?”
Cả phòng im phăng phắc, đám đông nhìn nhau, rồi nhìn chằm chằm Lý Uyển Như, không ngờ Lý Uyển Như mặt lúc đỏ lúc trắng, ngất xỉu ..