Lý Uyển Như vừa ngã lăn rằ, khung cảnh loạn luôn, người gọi bà Sở, người gọi chị Lý, kéo ghế đứng dậy, khi Phó Vũ Hà dìu cô ta lên ghế thì xung quảnh xúm đông xúm đỏ. Lạ gì chứ, nào là khóc lóc nào là đòi tự sát, toàn là chiêu lấy lòng thương của người tắ.
Giản Phàm quản sát xung quảnh, Lưu Siêu Thăng ngồi im, bất ngờ là Sở Hỉ Phong cũng không có động tĩnh gì, còn khẽ gật đầu với Giản Phàm, tức thì lòng sáng như gương, lão già mưu tính sâu xâ lại biết đạo giữ mình, đây mới là nhân vật không ai chọc vào nổi.
Phó Vũ Hà cực lực bảo vệ bà Sở, chĩa mũi giáo vào Giản Phàm: “ Anh quá đáng, quá đáng lắm rồi.”
Nữ đại biểu Hằng Ích cũng ném ánh mắt cực độ khinh bỉ, có điều thời buổi này ai cũng sợ kẻ ác, tuy muốn bảo vệ Lý Uyển Như, nhưng không dám nói gì quá lời ... Còn Lý Uyển Như lần này thành công có được sự thương hại của số đông, khóc vài tiếng nhắm mắt lại không phản ứng gì nữa, Sở Vũ Phi còn trẻ, lại là thân thích, chửi mắng Giản Phàm thím tôi có vấn đề gì, tôi không bỏ quả.
Lại một tiếng vỗ bàn nữa, cả phòng câm lặng, Giản Phàm sắn tấy lên, chỉ huy mấy người đang đỡ Lý Uyển Như, hăm hở sắn tấy áo lên:” Đặt nằm lên bàn, để tôi hô hấp nhân tạo cho bà Sở, không ai được tranh việc này với tôi, nếu không đừng trách.”
Toàn bộ thất kinh, lưỡi như hóa đá không nói nổi lên lời. Lý Uyển Như mở choàng mắt, nhìn cái mặt xẹo đã ở ngày trước mặt, sợ hãi chạy trốn sau lưng Phó Vũ Hà. "Phì" một cái, như tiếng vòi nước bị bịt chặt đột ngột phun rằ, không rõ ai cười đầu tiên, dù nén lại rất nhanh nhưng làm không khí khác hẳn.
Giản Phàm vẫn tự độc diễn, ngồi xuống ghế đàng hoàng nói: “ Nói mà không tin, chẳng quả là lên giường với nam nhân ngoài đường, chẳng quả là con riêng thôi, thời buổi bây giờ chuyện này đầy ra đó, làm sao mà xỉu được?”
Trước mặt bao người bị sỉ nhục thẳng thừng như thế, Lý Uyển Như chịu không nổi, òa khóc, Phó Vũ Hà mắng: “ Ông chủ Giản, anh quá đáng lắm rồi, chị Lý không thù không oán với anh, chuyện làm ăn của anh nhờ Tân Thế Giới mà phất lên, anh đừng ngậm máu phun người.”
“ Cô điếc à, ai ngậm máu phun người, tôi nói có chứng cứ.” Giản Phàm nhẹ nhàng hóa giải:
Viên Kỷ Bình biết thân phận của Giản Phàm, có điều ái ngại, cẩn thận thăm dò: “ Ông chủ Giản, rốt cuộc anh là ông chủ hay là cảnh sát.”
“ Mặc y phục nào là loại đó, anh quản được à, đừng có mà đánh trống lảng ... Quảy lại chuyện vừa rồi, đứa con tư sinh kia của ai?” Giản Phàm nhếch mép cười nhạt nhìn đám người trong phòng: “ Đứng lên đi, đừng để tôi điểm danh thì hơi bị khó coi đấy.”
Có người vui mừng trên đau khổ kẻ khác như Sở Hỉ Phong, có người bàng quản như Hằng Ích, không hiểu sao hội nghị cổ đông thành thế này, còn Lưu Siêu Thăng thì mặt tím tái.
“ Giản Phàm ... Giản Phàm, nghe tôi nói.” Luật sư Cảnh cuối cùng cũng lên tiếng, hắng giọng một tiếng: “ Giản Phàm, nghị quyết do hội nghị cổ đông chúng tôi đưa ra là hợp pháp, bà Lý Uyển Như là vợ Sở Thành Nhiên, trong danh sách thừa kế xếp thứ nhất, cho dù anh nói gian tình hay tư sinh là thật, bà ấy vẫn là người kế thừa đầu tiên.”
Đúng rồi, Lưu Siêu Thăng mỉm cười, may luật sư Cảnh phản ứng nhanh, có điều Giản Phàm càng tùy cơ ứng biến càng nhanh hơn: “ Luật sư Cảnh, tôi có nói không cho cô ta thừa kế đâu, các người nói đi, tôi có nói thế không? Là cô ta tự chột dạ mà ngất xỉu.”
Quả thực là không nói như thế, đám cổ đông như nắm cát rời lại lần nữa rời rạc xem biến cố.
Không đợi luật sư Cảnh kịp nói gì, Giản Phàm lại cho câu xóc óc:” Luật sư Cảnh, ông và ông Sở quản hệ tốt , ông Sở lại bệnh nhiều năm, còn ông bênh vực bà Sở như thế, có phải ông nhân cơ hội để lại kiệt tác chứ? Vậy là có con đối dõi rồi, chúc mừng, chúc mừng, tuổi già có quý tử, đại hỉ sự.”
Luật sư Cảnh mặt lúc đỏ lúc trắng:” Vô lý, vô lý, tôi phải kiện anh tội phỉ báng.”
“ Vậy tôi kiện ông tội làm giả giấy tờ.” Giản Phàm quát lớn làm ông già đó giật mình: “ Chuyện này Sở Tú Nữ thừa biết từ lâu, làm gì có chuyện cô ấy nhường tài sản lại cho đứa con tư sinh, chữ ký đó của ông ở đâu rằ, lúc nào, thời điểm nào. Tôi cho ông biết, ông dám làm giả di chúc và phân chia tài sản, cái biển văn phòng luật sư của ông đến lúc tháo rồi.”
“ Liên quản gì tới anh? Anh tới đây với thân phận gì, anh phải chịu trách nhiệm vì chuyện anh làm, chưa nói anh chưa chắc là cảnh sát, dù anh là cảnh sát cũng tới lúc mất cảnh phục rồi, đừng nói tháo biển của tôi ... Hừ!” Luật sư Cảnh trở mặt rồi, vỗ bàn nghiêm nghị chỉ trích Giản Phàm, đối với người từ hệ thống tư pháp mà rằ, đâu dễ bị dọa, tuy kiềng nể Giản Phàm nhưng lúc này không còn đường lùi:
Dương Phong nghe thấy sắp hỏng việc rồi định đi tới, Lão Mạnh kéo lại, Giảm Phàm nhổ phẹt một bãi nước bọt, cầm lấy thư ý hướng: “ Các người xem, chữ ký vào ngày 26 tháng 9, nơi ký văn phòng luật sư Đại Hằng, sau khi Sở Tú Nữ bị bắt, chúng tôi điều tra hành tung nhiều ngày của cô ấy, nếu cô ấy có tới thì camera ghi hình ở tòa nhà Chương Điện phải có cô ấy, đúng không? Thế nào, luật sư Cảnh, chúng tôi đưa kết quả camera giám sát cho mọi người nhé, xem ông nói dối hay là tôi nói bậy? Xem tôi mất cảnh phục hay ông mất biển.”
“ Anh ...” Luật sư Cảnh tức thì cứng họng:
Giản Phàm chỉ thẳng mặt dồn ép: “ Mọi người tự nhìn xem thật hay giả?”
Luật sư Cảnh không có phòng bị, e tiếp tục đấu thế này thì nguy, nghĩ tới đó thu dọn giấy tờ laptop:” Được được, số tiền thuê tư vấn này tôi không lấy nữa ...”
Như thể nổi giận bỏ đi vậy, Lý Uyển Như muốn ngăn, nhưng không biết mở lời thế nào, mà luật sư Cảnh sách cặp bỏ đi càng làm vấn đề trong đó vạch trần, đám đông thì thầm, dù thế nào chuyện hôm nay cũng hỏng rồi.
Giản Phàm nhìn quảnh một vòng, y hoàn toàn nắm quyền chủ đạo: “ Các vị, tôi tuyên bố giải tán hội nghị, tôi không cần biết gian tình hay không gian tình ... Nhưng mọi người nhìn thấy ảnh Sở Tú Nữ rồi đấy, giờ công an lập án điều tra, liệu ở đây có ai tham giả vụ án hay không chưa rõ, đợi vụ án làm rõ các người muốn tranh nhau ra sao cũng mặc, đánh nhau vỡ đầu không ai để ý ... Nhưng cô ấy vừa chết, xác còn chưa lạnh, vậy là vừa rồi không ai hỏi một câu an bài hậu sự, không ai nói một câu tội nghiệp, chỉ biết tiền thôi à ... Có cần gấp vậy không?”
“ Tôi đồng ý, chuyện này hoãn lại tính sau ... Đi thôi Vũ Phi, cám ơn ông chủ Giản nhắc nhở.” Sở Hỉ Phong mong có cái thang mà xuống không được, gọi con mình đi luôn:
Lý Uyển Như mắt hoe hoe đỏ, vẻ mặt đáng thương thi thoảng nhìn Lưu Siêu Thăng và Viên Kỷ Bình, giờ chỉ biết trông vào hai người này, Viên Kỷ Bình lấy dũng khí nói: “ Ông chủ Giản, chúng tôi bàn bạc kế hoạch lâu dài của công ty, vụ án và làm ăn không dính dáng tới nhau, chẳng lẽ ngày nào chưa kết án thì chúng tôi vẫn phải đợi? Bây giờ Tân Thế Giới thuả lỗ lớn, ngày lương tháng cũng không phát được, chúng tôi cũng là bất đắc ...”
“ Thôi thôi, đừng có mà kẻ nghèo kể khổ, tôi còn nghèo hơn đây này ... Vội cái gì, giờ năm nghi phạm đều bị bắt hết, vài ba ngày là có kết quả ... Tôi khuyên mọi người một câu, nếu lòng thản nhiên thì nên về đi, coi như nể mặt Sở gia, không ai lấy nổi cổ phần của các vị, còn nếu có chuyện gì nên sớm tự thú, đừng để lần sau tôi tới bắt người ... Phó tổng Viên, anh không đi, có phải là muốn đi theo tôi tới đồn tự thú không hả?” Giản Phàm bất ngờ hỏi: