Viên Kỷ Bình một lần rơi vào tấy Giản Phàm rồi, sao dám nữa, hừ một tiếng vớt vát thể diện, nhưng mà đi luôn.
Đại diện Hằng Ích thấy đại thế đã mất cáo từ Lý Uyển Như, vội vàng đi tránh liên quản, Giản Phàm nhìn Phó Vũ Hà: “ Phó tổng Phó, Tân Thế Giới mà bán, cô cũng mất bát cơm, cô gửi gắm lòng trung thành sai chỗ rồi đấy, cây đổ đàn khỉ tắn, cô nên lo bản thân đi. Dìu bà Sờ đi nghỉ ngơi, đừng để tôi nhìn lại sôi máu.”
“ Đi thôi ...” Lý Uyển Nhi chột dạ không dám đối diện với Giản Phàm kéo Phó Vũ Hà rời phòng:
Tới đây cổ đông bên B cùng luật sư cố vấn bị dọa chạy cả rồi, Giản Phàm nhìn hai người cuối cùng, đại biểu Phú Sĩ Tiệp, là Lưu Siêu Thăng và một nam tử, có điều đối diện với 5 cảnh sát hơi cuống, không rõ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Từ đầu tới cuối vở kịch Lưu Siêu Thăng làm kẻ bàng quản, không nói một lời, đeo kính không gọng, mặt trắng hơi tái, thanh tú, vài phần khí chất học giả, xem ra tu dưỡng cao hơn những người vừa chạy không ít.
Nói ra tên này và Sở Tú Nữ rất xứng đôi, mái tóc không có một sợi rối, ngồi ngày ngắn, dù là ở giảng đường đại học hay công ty lớn đều rất có vị, lý luận mà nói phù hợp với gu của Sở Tú Nữ mới phải.
“ Giám đốc Lưu, anh chưa đi được, chuyện chúng ta chưa xong.” Giản Phàm thấy hai người kia đứng lên liền ngăn cản:
Lưu Siêu Thăng lòng lo thon thót, vẫn ngồi xuống, rất thiện chí nói:” Chúng ta vốn không quen biết, không biết anh cảnh sát có gì chỉ giáo.”
“ Anh muốn nghe thì tôi chỉ giáo, kỳ thực chúng ta sớm quen biết rồi.”
“ Không thể nào.” Lưu Siêu Thăng lắc đầu:
“ Anh đúng là quý nhân hay quên, chiều hôm kia tôi phái một cô gái tới gặp anh, không phải anh muốn chứng cứ về đứa con tư sinh à? Thế nào, vẫn giá 200 vạn, anh còn muốn mua không?”
Lưu Siêu Thăng có chút thiếu tự nhiên, song khôi phục rất nhanh, thậm chí còn mỉa mai: “ Anh cảnh sát, kỳ thực nếu anh bán cho tôi hay Lý Uyển Như đều được khoản tiền lớn, nguyên nhân là chuyện xấu trong nhà không ai muốn lộ ra ngoài, giờ anh công bố rồi, bán cho ai nữa, hay là tôi trả cho anh 200 đồng nhé?”
Ồ, Giản Phàm hứng thú rồi, thằng mặt trắng này không những phủi sạch lại còn mỉa mình một câu, hàm ý rõ ràng, chưa đủ cân lượng dọa tôi đâu.
Đối với loại tổng giám đốc chấp hành của công ty đầu tư nước ngoài thế này, cơ bản là đối tượng bảo hộ trọng điểm của cảnh sát, thế nên trời sinh chẳng sợ cảnh sát rồi.
“ Đừng vội, tôi chưa nói hết mà. “
Thấy Lưu Siêu Thăng muốn đi, Giản Phàm ngăn lại, nhưng hắn nghiêm túc nói: “ Xin lỗi, tôi bận không rảnh tán gẫu với anh, nếu rảnh thì tới tổng bộ Phú Sĩ Tiệp, tôi làm trọn tình chủ nhà, cáo từ.”
“ Đứng lại.” Giản Phàm trừng mắt như lưu manh tìm kẻ thù:” Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à, giờ tôi lấy danh nghĩa chi đội hình cảnh chính thức triệu tập hình sự anh .. Còn anh, cút xéo, xéo xâ vào.”
Trợ lý sợ hãi nhìn ông chủ, sau đó nhận ám hiệu chạy vội, còn Lưu Siêu Thăng cứ vậy bước đi, Giản Phàm bước sang bên chắn đường, đám Dương Phong, Mạnh Hướng Duệ đều đứng phía sau, vậy là đã rõ ràng, mục tiêu hôm nay chỉ có một.
Lưu Siêu Thăng dừng bước: “ Bắt tôi à, các anh có chứng cứ không?”
“ Ha ha ha, không thẹn ở nước ngoài về, có chứng cứ mới được bắt người là cách phá án của cảnh sát nước ngoài.” Giản Phàm cười khẩy, giọng nham hiểu: “ Còn cảnh sát Trung Quốc thì bắt trước tìm chứng cứ sau, ai bảo cảnh sát Trung Quốc chúng ta vô dụng.”
Câu này không chỉ làm Lưu Siêu Thăng nghẹn họng mà đám cảnh sát phía sau cũng nghẹn luôn. Giản Phàm quảy đầu lại sờ thắt lưng Dương Phong, Dương Phong phản ứng chậm một chút bị y lấy mất còng, Giản Phàm xoay tròn còng trong tắy: “ Sao, tưởng tôi không dám bắt thật à?”
Lưu Siêu Thăng cố tỏ ra trấn định: “ Trợ thủ của tôi đi gọi luật sư rồi, các anh gánh được trách nhiệm cứ tự nhiên.”
“ Được, vậy tôi cho anh hai lựa chọn, tự giác theo chúng tôi đi cầu thang bộ, không ai biết, như thế giữ được thể diện. Hoặc tôi còng tấy anh lôi đi, cho anh tự chọn.”
Lưu Siêu Thăng hừ mạnh một tiếng đi trước, đi được mười mấy bước, đứng giữa thang máy và thang bộ cân nhắc, cuối cùng đi theo cầu thang bộ, ra ngoài sân thấy chiếc xe thùng cảnh sát đỗ sẵn, làm hắn giật mình sợ hãi, quảy đầu nhìn Giản Phàm đầy thù hận, gằn giọng nói từng chữ:” Giản Phàm, anh sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay.”
“ Con mẹ mày, thằng nhãi rằnh, chuyện tắo hối hận nhiều lắm, nhưng không phải chuyện hôm nay ... Này nhãi con, nhìn cái mặt trắng của mày thì chứng tỏ chưa biết cảnh sát là gì rồi, thằng buồi như mày chỉ là đối tượng bị hành hạ thôi ... lôi đi.” Giản Phàm thoáng cái trở mặt, buông lời ác độc làm Lưu Siêu Thăng tái mặt, hai đặc cảnh xông tới lôi ngày lên xe, cửa đóng lại rời đi, không ai biết chiếc xe này áp giải vị tổng giám đốc Lưu.
Nhìn chiếc xe đưa nghi phạm đi rồi, Dương Phong hơi e dè nói: “ Giản Phàm, kẻ này bắt dễ khó thả, nhổ một sợi tóc rúng động toàn thân, lôi ra chuyện gì, khó ai biết. Hơn nữa hôm quả chúng tôi phân tích, tôi thấy Ngô Đích còn đáng nghi hơn Lưu Siêu Thăng, vì sao không ra tấy với tên đó trước?”
“ Không được.”
“ Vì sao?” Lão Mạnh hỏi:
“ Không phải đơn giản à, Ngô Đích xuất thân điều tra hình sự, anh dọa nổi hắn chắc, còn Lưu Siêu Thăng thì khác, đi du học, về làm tổng giám đốc, là thứ hồng mềm, bóp dễ hơn.”
“ Tốt nhất nên moi ra được gì đó, hắn không là gì, nhưng đứng sau lưng là là Phú Sĩ Tiệp, vị Hoa kiều đó ngày cả bí thư thành ủy cũng phải nể mặt ba phần đấy, ài, vụ án này thật làm người ta đau đầu.
Dương Phong khó xử, vụ án tới mức này, hắn cũng không cam lòng dừng lại nữa, nhưng không phải muốn mà được, đụng chạm lợi ích lớn hơn, công lý phải nhường đường:
Chẳng ai ngờ hội nghị cổ đông lại chết yểu, ngày cả tổng giám đốc bên A cũng bị cảnh sát đưa đi, trợ thủ đem tin về, tức thì làm công ty khơi lên một đợt sóng không nhỏ, phụ trách pháp luật chính là văn phòng luật sư Đại Hằng, hai vị luật sư tới thẳng chi đội hnh sự, vừa nhắc tới vụ án bị đuổi rằ, vớ vẩn, Giản Phàm từ chức mấy năm rồi, sao còn đi bắt người, định bôi nhọ cảnh sát à?
Hai luật sư choáng váng, đi xác thực, cổ đông Tân Thế Giới đều không nhìn thấy cảnh sát bắt người, chỉ nghĩ Lưu Siêu Thăng đã đi, hai vị luật sư thương lượng, tới đội trọng án báo án mất tích, lại bị đuổi đi, vớ vẩn, báo án vượt cấp, xuống đồn cảnh sát.
Mặt khó coi, lời khó nghe, việc khó làm, đặc biệt hình cảnh càng ghét luật sư, tới hai lần không có nổi ngụm nước.
Thế là hai vị luật sư tới đồn công an khu khai phát, đồn trưởng nơi này nhiệt tình lắm, có trà có nước, nói năng nhũn nhặn, nhưng vừa báo án thì đồn trưởng giang tắy, nguyên văn là :"Ái dùi ui, chưa tới 24 giờ, làm sao coi là mất tích, ài, các anh thật là, tổng giám đốc Lưu tuổi trẻ phong lưu, mới vài tiếng, có khi ở chỗ tình nhân rồi .." Rồi khách khí tiễn đi.
Luật sư Cảnh nghe tin, vội vàng báo thượng tầng công ty, thế là tới trưa, nào thành ủy, nào chính phủ nào là xí nghiệp đầu tư nước ngoài lớn nhất tỉnh đều gọi điện hỏi cục công an vấn đề tổng giám đốc Lưu Siêu Thăng bị bắt. Mà vị cố vấn của cty Bình An phát huy nhiệt tình của cảnh sát, gọi điện cho quen biết từ chi đội, đại đội, phân cục, nhưng mà chẳng nghe ngóng được Lưu Siêu Thăng bị đơn vị nào bắt đi. Phó thị trưởng Thẩm còn đích thân dẫn đại biểu Cty Phú Sĩ Tiệp tới cục công an, xác minh chuyện bắt giữ.
Trả lời đơn giản: Tin đồn.
Ngày trước mặt phó thị trưởng Thẩm, cục trưởng Lương gọi điện chỉ thị, tra xem đơn vị nào dám tự ý bắt người, nếu có hành vi trái pháp luật, phải nghiêm trừng.
Mà lúc này là chiều, cách thời điểm Lưu Siêu Thăng rời Tân Thế Giới 5 tiếng.