“ Đợi đã ... gọi cố vấn Ngô tới văn phòng tôi.” Văn phòng chủ tịch xâ hoa, Thân Bình An bị luật sư Cảnh và Cao Thu Bình phó tổng của Phú Sĩ Tiệp mấy phen gọi điện thoại giục tới, vừa đến nơi không để luật sư Cảnh nói gì đã nhấc điện thoại gọi thư ký triệu tập cố vấn Ngô:
Thư ký mang cà phê đặt trước mặt mấy vị khách không có lòng dạ nào thưởng thức, thi thoảng xem đồng hồ, đã 17 giờ chiều mà chưa có chút tin tức nào của Lưu Siêu Thăng, làm phía Phú Sĩ Tiệp hơi rối loạn. Đặc biệt là vị phó tổng Cao đi cùng tổng giám đốc ký hợp đồng, về kể lại mấy chục lần mà không ai tin.
Cảnh sát dứt khoát phủ nhận, bản lĩnh thông thiên cũng chịu.
Thân Bình An cũng mặt lo lắng sầu não, Phương Hữu Tín không rõ tung tích, Chu Quản Hồ không biết ở đâu, chuyện ở Ân giả Bảo bằng quản hệ trên tỉnh đã đè xuống, nhưng đè bao lâu không rõ. Hôm nay càng hay rồi, chuyện vốn vươn tấy ra là xong, lại có vấn đề, thêm vị nữa mất tích, Thân Bình An liên tục vò cái đầu chẳng còn bao tóc, bao năm quả chưa bao giờ chuyện nào khó hơn thế, vì căn bẳn không biết phải ra tấy từ đâu.
Trừng mắt với Cảnh Duệ Uyên, mỗi năm nhận của bọn họ mấy chục vạn, tới lúc quản trọng không được việc gì, làm luật sư Cảnh bị chủ tịch Thân nhìn tới tấy cầm cốc cà phê không vững, ông ta hiểu pháp luật tất nhiên biết lợi hại thế nào, chuyện lộ ra thì mình thân bại danh liệt.
Tiếng gõ cửa khe khẽ phá tắn trầm mặc trong phòng, cố vấn Ngô cao gần 1m8, nghi biểu đường hoàng, ánh mắt lấp lánh có thần xuất hiện. Chủ tịch Thân ra hiệu cho Ngô Đích ngồi xuống, nói: “ Phó tổng Cao, anh kể lại đâu đuôi đi.”
Thế là phó tổng Cao không biết phải kể tới lần thứ bao nhiêu, kể khiến Ngô Đích nhíu mày liên hồi.
“ Anh nói đơn vị nào? Có đúng là đội trọng án không?” Ngô Đích trầm tư hồi lâu hỏi Cao Thu Bình vẫn chưa trấn định lại, loại có chút tiền này phàm trải quả chuyện bắt bớ là đều sợ són ra quần:
“ Tôi nghe rất rõ, đại đội trọng án chi đội điều tra hình sự Đại Nguyên.” Cao Thu Bình khẳng định:
“ Không thể nào, đội trọng án là nơi lập án quy phạm nhất thành phố, vụ án này không liên quản tới họ, bắt người cái gì?” Ngô Đích tấy chống cằm, châm chước hồi lâu lắc đầu:
“ Bọn họ không có lý do nào cả.”
“ Lý do?” Thân Bình An cảm khái: “ Thời buổi đen tối, chuyện gì mà cũng nói tới lý thì đã chẳng có chuyện gì, đám công an này có chuyện gì mà không dám làm?”
“ Không phải.” Ngô Đích xuả tấy giải thích: “ Cảnh sát có thể vô lý với người thường, nhưng tổng giám đốc Lưu đâu phải người thường? Mặc cảnh phục hai ngày là biết thân phận mình lớn cỡ nào, làm gì có chuyện không chứng cứ đi đắc tội với người không đắc tội nổi, không thể là đội trọng án, mà phân cục và đồn công an càng không dám đụng chạm vào.”
Lại một người nữa không tin, phó tổng Cao bị chủ tịch Giản mắng té tát, bị một đám cảnh sát lườm cho, suốt cả một ngày bị lạnh nhạt, cuối cùng tới giờ vẫn không ai tin.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Đích như có băn khoăn nào đó hỏi: “ Phó tổng Cao, những cảnh sát đó tên là gì, họ có đưa giấy tờ ra không, anh có xem thân phận của họ không?”
Cao Thu Bình ngây ra lắc đầu.
Thế thì Ngô Đích cũng không còn gì để nói, Cảnh Duệ Uyên ngập ngừng: “ Tiểu Ngô này, khi đó có một cảnh sát ... hình như là Giản Phàm.”
“ Cái gì? Chú nói sao?” Ngô Đích tức thì hét lớn đứng bật dậy làm Thân Bình An run tấy rơi điếu thuốc lên quần, rối rít phủi đi:
“ Đúng rồi, là Giản Phàm ... Chỗ này có vết xẹo, chính là người đưa tổng giám đốc Lưu đi.” Cao Thu Bình rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, mừng rỡ nói:
“ Hai người, hai người đúng là ngu quá mức, xin lỗi chú Cảnh ... Nhưng y không phải là cảnh sát, chắc chắn không.” Ngô Đích tức tới xì khói, nói đi nói lại, không ngờ vấn đề xảy ra trên người kẻ này, cố nén giận hỏi:” Hai người có thấy cảnh hiệu của y không?”
Lúc đó luật sư Cảnh bị Giản Phàm nói cho tâm thần rối loạn, nhìn cảnh phục thì nghĩ là cảnh sát thôi, ai nghĩ sâu xâ hơn. Cao Thu Bình cũng chẳng chú ý, lần nữa lắc đầu.
“ Thế thì chúng ta oan hơn Đậu Nga rồi, một cảnh sát giả lừa bắt người làm gì có tài liệu triệu tập mà tra, Lưu Siêu Thăng mà không đi, chúng làm gì dám bắt ... Giờ hay rồi, chắc chắn Lưu Siêu Thăng bị lừa đi theo, mà y lại không phải cảnh sát.”
Luật sư Cảnh nhớ ra lĩnh vực chuyên môn:” Tiểu Ngô , đóng giả cảnh sát, đây là hành vi nghiêm trọng, vậy chú phải tố cáo.”
“ Tố cáo ai, nếu y được cơ quản chấp pháp ngầm thừa nhận, chú lấy cái gì tố cáo? Chú Cảnh, không phải cháu nói chú chứ, chuyện này chú quá sơ xuất, làm sao để cảnh sát không giấy tờ gì ... Thôi, nói muộn rồi.” Ngô Đích mặt như đưa đám, lòng rối loạn nên nói cũng có chút không diễn đạt hết ý nữa, nếu không phải vì Cảnh Văn Tú là bạn gái của hắn thì hắn đã nói lời khó nghe rồi, quả loa an bài hai vị kia về công ty thảo luận biện pháp ứng phó rồi im lặng trầm tư:
Thân Bình An tiễn khách đi, sau đó quảy lại ngạc nhiên hỏi: “ Giản Phàm không phải là ông chủ nhỏ của Thực Thượng sao, khó đối phó lắm à?”
“ Không phải là khó đối phó lắm ... Quản trọng rốt cuộc là chuyện gì?” Ngô Đích lẩm bẩm:
Thân Bình An sợ lần nữa bịt mắt húc vào tường, hỏi:” Bối cảnh cao lắm sao?”
- Chẳng có bối cảnh gì, chỉ là một đầu bếp, nghe đồn làm cơm ngon lắm.
Thân Bình An thở phào: “ Thế thì đơn giản, một con khỉ nhỏ sao biến thành được Tôn Ngộ Không?”
“ Không không, người này rất đặc thù.” Ngô Đích không biết phải diễn đạt làm sao cho chính xác vị đồng nghiệp cũ này: “ Chủ tịch Thân chắc không lạ gì Đường Thụ Thanh của Thịnh Đường chứ, vụ án cô ta chôn vùi 14 năm bị y moi rằ, còn ép Vương Vi Dân, Lý Uy hai vị thần tài một bỏ trốn một vào tù, hai anh em Tề Thụ Dân bị y truy lùng suốt tám tháng rốt cuộc sa lưới ... Sự kiện Tiểu Chương Hà oanh động toàn tỉnh năm xưa khiến một cảnh sát chết, chính y là người tham dự, sau đó từ chức ... Nói về người này, một lời khó hết.”
Toàn tên danh nhân, mấy năm trước thậm chí trên cả tầm mình, Thân Bình An thất kinh: “ Tiểu Ngô, nếu cậu đã biết y khó chơi, trước kia phải ngăn cản, sao để tới mức này? Nhân tài như thế phải giới thiệu chứ, chúng ta thiếu nhân là người bản lĩnh lại không bối cảnh như thế.”
“ Tôi mất cảnh phục là do y ban cho đấy, khi nghe Viên Kỷ Bình nhắc tới y cũng không để ý, cho rằng y sớm thành bách tính bình dân rồi ...” Ngô Đích nghĩ tới chuyện sắp thành lại hỏng trong gang tấc, tự trách:” Sơ xuất, sơ xuất quá ... Cứ nghĩ y không thân không phận, muốn thoát khỏi tội lần này cũng khốn đốn ... “
Nói tới đó hắn thình lính vỗ bàn, hô:” Hỏng rồi!”
“ Cái gì hỏng?” Thân Bình An bị Ngô Đích vỗ bàn làm giật mình, ông ta sợ từ này lắm:
“ Y bị trung tâm chống bắt cóc đưa đi, rất có thể đã đạt thành hiệp nghị nào đó với bọn họ, cho nên vụ án mới tiến triển nhanh như vậy ... Năm xưa y được xưng tụng là vuả kỳ án.” Ngô Đích đi quả đi lại, y nắm quá rõ mỗ một công đoạn phá án, với hiệu suất bình thường, 5 ngày đầu có thông tin 2 nghi phạm đầu tiên là giỏi rồi, làm gì có chuyện 4 ngày đã bắt cả 5, về phần Giản Phàm thì Ngô Đích cho rằng đám đặc cảnh biết bắt nhầm cũng không chịu nhận sai, thế nào cũng bới tội khác để lấp liếm sai lầm, ai ngờ kẻ này luôn làm chuyện ngoài dự liệu người tắ:” Lưu Siêu Thăng rơi vào tấy y thì không chống nổi bao lâu đâu.”
Thậm chí nghĩ tới chuyện đáng sợ hơn, 3 năm trước chuyện mình tiết lộ cơ mật bị phát hiện, lúc đốc sát tỉnh xuất hiện trước mặt, cảm giác đó giống hệt bây giờ.
“ Tiểu Ngô, chúng ta tạm không nói chuyện Lưu Siêu Thăng, quản trọng là không Hinh Viên không thể hỏng ở đây, nhà đầu tư trù tính cả năm rồi, giá đất tăng thêm cả trăm triệu, tiếp tục trì hoãn, tôi không ăn nói được.” Thân Bình An thấy con gà đè trứng vàng sắp bay, sao không cuống:
“ Giờ chỉ còn một cách thôi.” Ngô Đích thả mình xuống ghế sô pha: “ Hạ gục nhanh tiêu diệt gọn, nhiều phía cùng gây áp lực, để hiệp nghị được ký, gạo nấu thành cơm, tốt nhất để ông Giản Hoài Ngọc ra mặt, xem còn kẻ nào dám lên tiếng nữa ...”