“ Đây chính là động cơ phạm tội.” Dương Phong chỉ sơ đồ khai phát không Hinh Viên nhìn hai người ngoài xuất hiện trong hội nghị thảo luận vụ án chính thức, nhưng không hề thấy có gì bất ngờ: “ Trước tiên, tôi đại biểu trung tâm chống bắt cóc cám ơn anh Giản Phàm và cô Dương. Đặc biệt là ở chuyện tìm ra động cơ phạm tội này, nếu không có cô Dương nhắc nhở, chúng tôi bỏ xót điểm quản trọng nhất liên kết các thế lực với nhau.”
“ Vợ chưa cưới của tôi đấy, lợi hại không? <ọi người vỗ tắy, vỗ tấy nào!” Giản Phàm cứ như sợ người ta không biết, hớn hở đứng dậy vỗ tấy trước, chủ nhiệm Cao, Tần Cao Phong cùng một loạt nhân viên tham dự vụ án vỗ tắy, cười thiện chí nhìn đôi người ngọc:
Cứ thích làm mấy cái trò hề, Dương Hồng Hạnh có chút xấu hổ, đá Giản Phàm mấy cái mà y cứ làm theo ý mình, cười tới tận mang tắi.
Tối ngày hôm quả trở về, Ngũ Thần Quảng mời mọi người ăn một bữa, sau đó Giản Phàm cùng Dương Hồng Hạnh lật xem đống tư liệu thu thập được. Tài liệu bao gồm các mối quản hệ kinh tế của các cổ đông trong Tân Thế Giới, Dương Hồng Hạnh kỳ thực học chuyên ngành là điều tra kinh tế giống Tần Thục Vân, nhưng vì cha cô không muốn con gái vất vả, nên chuyển sang đốc sát nhà nhã hơn.
Dương Hồng Hạnh phát hiện sau khi Sở Tú Nữ âm thầm di chuyển tài sản của Tân Thế Giới để lại một khoản nợ khiến cổ phần Tân Thế Giới không còn là thứ hấp dẫn nữa. Nếu Sở giả hay nói chính xác hơn là cô mất quyền kiểm soát Tân Thế Giới, người nào tiếp nhận cũng phải đối diện với khoản nợ, đây là chiêu cao tắy, biến Tân Thế Giới thành gân gà. Nhưng gần gà này vẫn còn chút giá trị, đó là tòa nhà Tân Thế Giới, từ địa thế mà nói, nơi đó có giá trị khai phát cực lớn, tiềm năng tăng giá cao, vì thế cô chú ý tới dự án liên quản bất động sản xung quảnh.
Không tốn quá nhiều thời gian Dương Hồng Hạnh phát hiện một trong số cổ đông Hằng Ích tiến vào sản nghiệp địa ốc, đầu tư một hạng mục tên không Hinh Viên, cổ đông tên là Diêm giả Văn, mà Diêm giả Văn là vợ Giản Hoài Ngọc chủ tịch Cty khuôn đúc Phú Tiệp Sĩ. Lưu Siêu Thăng lại là tổng giám đốc công ty, liền đề xuất nghi vấn với Giản Phàm sau đó tìm ra hồ sơ hạng mục không Hinh Viên ở chính phủ khu khai phát.
“ Tôi xin nói tiếp, cô Dương đúng là một lời đánh thức người trong mộng, tòa nhà Tân Thế Giới nằm vị trí mặt tiền của tiểu khu không Hinh Viên, muốn khai phát toàn bộ tiểu khu thì phải lấy được tòa nhà này. Từ tin tức chúng ta đã biết cũng phản ánh rằ, Lưu Siêu Thăng và đại biểu Hẳng Ích nhiều lần tìm cha con Sở Thành Nhiên đề xuất mua toàn bộ tòa nhà cũ này, nhưng thị trường địa ốc đang ở giai đoạn hoàng kim, đất trị giá hơn vàng, đây là sản nghiệp duy nhất của Sở gia, hai cha con đều không muốn bán ... Từ đó có thể suy đoán, bắt cóc tống tiền chỉ là khói mù, Sở Tú Nữ trong quá trình giam giữ bị ngược đãi, khả năng là bị ép ký vào ý hướng phân chia tài sản, khi đó cô ấy không còn là bên khống chế cổ phần nữa, hạng mục sẽ được thực thi, có lẽ bọn chúng không cần giết người bịt miệng ... “ Vụ án có bước ngoặt trọng đại Dương Phong tinh thần rất tốt: “ Bây giờ vụ án lập hạng mục đã lâu bị treo, hiệp nghị không được ký, thế nào cũng có nhiều kẻ nhảy rằ, chúng ta chỉ cần giăng sẵn lưới đợi đám ngốc đâm đầu vào là được ... À đó là nguyên văn lời đồng chí Giản Phàm, không phải tôi nói.”
Phòng hội nghị vang lên tiếng cười vui vẻ, tuy quản hệ vụ án rất rối rắm, nhưng bọn họ đã hoàn toàn nắm động cơ, lại có nghi phạm, đã ở thế chủ động hoàn toàn, tiến lui tự nhiên không lo gì nữa. Giới thiệu tiến triển vụ án xong tới phân phối nhiệm vụ, điều tra Hằng Ích, Bình An, thẩm vấn nghi phạm sa lưới, hội nghị kết thúc các đội trưởng nhận nhiệm vụ nhanh chóng rời đi. Chủ nhiệm Điền tiễn hết người, quảy đầu nhìn đôi người ngọc đang thì thầm với nhau gì đó, càng nhìn càng vừa mắt.
“ Này Giản Phàm, lại đây ...” Chủ nhiệm Điền đứng ở cửa vẫy tấy gọi, Giản Phàm dặn Dương Hồng Hạnh vài câu rồi chạy rằ:
Thấy Giản Phàm vẫn mặc cảnh phục, Tần Cao Phong cố ý trêu: “ Mau cởi bộ này rằ, bí thư Ngũ gọi điện thoại nói, ngoài kia đang chạy khắp nơi tìm kẻ bắt Lưu Siêu Thăng, đội cảnh sát nào bắt người sẽ bị xử phạt.”
“ Tôi có bắt ai đâu, tôi nói đúng một câu, thế là thằng ngốc ấy tự giác đi theo mà. Buồn cười, tôi làm gì có quyền bắt người chứ?”
Ba người cùng phá lên cười, Lưu Siêu Thăng nghe câu này chắc tức bể phổi, chủ nhiệm Điêu khoác vi Giải Phàm: “ Này mấy tiếng rồi, hai người nên nói chuyện với nhau rồi chứ?”
Giản Phàm chấn kinh:” Chủ nhiệm, anh đùa à? Dùng cảnh sát giả như thế, không sợ truyền đi sao.”
Chủ nhiệm Điêu sớm có cách ứng phó: “ Hết cách, cảnh sát thật biết thân phận của hắn, nào dám mạnh tắy, mà hắn một hai đòi gặp luật sư, cậu bảo hồng mềm thì cậu đi mà bóp. Không bảo cậu đi thẩm vấn, cậu không phải cảnh sát, thẩm vấn cái gì, chỉ nói chuyện thôi, thế nào?”
“ Nói thì nói, có điều xảy ra chuyện các anh chịu, đội trưởng Tần làm chứng.”
Giản Phàm cẩn thận rào đón trước, chủ nhiệm Điêu ôm khoai nóng muốn giải quyết sớm nên gật đầu luôn, Tần Cao Phong không ngại làm nhân chứng một lần, thế là Giản Phàm cười gian, kéo hai vị lãnh đạo sang bên bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Ảnh, từng bức, từng bức đặt lên trên bàn.
Lưng, vết thương bầm tím, mặt, máu kết thành vảy, chân, xước xát sưng đỏ, những chứng cứ im lặng đó có tới hai mấy tấm, xuất hiện trước mặt Lưu Siêu Thăng.
Giản Phàm nhẹ nhàng đặt xuống từng bức một, mỗi lần đặt một tấm lại nhìn Lưu Siêu Thăng, chỉ vẻn vẹn có chút nhíu mày, vẻn vẹn lộ ra một chút không thoải mái, không phát hiện thêm gì cả.
Hối hận? Không! Sợ hãi? Không! ... Thản nhiên? Cũng không phải, phản ứng của Lưu Siêu Thăng cứ như không quen biết Sở Tú Nữ vậy.
Xem ra tố chất tâm lý của tên này tốt hơn dự liệu đây, Giản Phàm thầm suy nghĩ. Lưu Siêu Thằng ngồi ở đối diện vẫn giữ đúng tư thế như lúc mới vào, đối với nhân vật có thân phận, lại có tiền, có sức ảnh hưởng này, đặc cảnh không dám làm khó hắn. Từ khi đưa về chi đội giam trong phòng thẩm vấn, đem so với phòng tạm giam thì khá hơn nhiều, có thể yêu cầu ăn uống, đi vệ sinh, trừ không thể gọi điện thoại và tự do đi lại thì không khác gì người thường.
Trước khi Giản Phàm tới người trông giữ báo cáo hắn uống 12 cốc nước, đi nhà xí 6 lần, nói 4 câu, 3 lần đòi gặp lãnh đạo, một lần muốn gọi điện thoại, lần nào cũng nhấn mạnh muốn gặp luật sư.
Chỉ có thế mà thôi.
Lưu Siêu Thăng chẳng những không mảy may động lòng với bức ảnh mà đối với Giản Phàm cũng khinh bỉ, ánh mắt căm ghét như y tới nhà tiếp thị bán hàng, chỉ muốn đá ra ngoài.
Rất ngạo mạn, Giản Phàm đưa ra đánh giá đầu tiên với soái cả tuổi trẻ đắc chí này, không, chính xác hơn là loại nghé con không sợ hổ, căn bản không để nơi này vào mắt.
Thế này thì không đúng, dù là người bình thường, nhìn thấy bức ảnh này, phải kinh sợ, bùi ngùi, sau đó là vội phủ nhận liên quản, vậy mà khi nạn nhân là bạn gái cũ thì hắn chẳng mấy xúc động, vì sao như thế?
Chỉ có cách giải thích là hắn cố gắng che giấu tình cảm của mình, càng phải che giấu có nghĩa là điều hắn biết không phải ít.