“ Anh Lưu, không thấy buồn chán muốn tán gẫu à, tôi thấy chúng ta có nhiều tiếng nói chung, đều tuổi tắm thập nhi lập, đều làm ăn lừa gạt người tắ, đều quen mỹ nữ trong ảnh, có thể ngồi với nhau cùng một chỗ là có duyên đấy.” Giản Phàm lên tiếng với khẩu khí rất tùy tiện:
Lưu Siêu Thăng không nói, chỉ liếc nhanh một cái, cười nửa miệng, tựa như muốn nói, mày là cái thá gì mà so với tắo.
Giản Phàm mỉm cười rót cốc nước , giữ tâm thái của một phục vụ nhỏ ở quán ăn, ân cần đẩy tới cho Lưu Siêu Thăng, an ủi: “ Hay uống ngụm nước cho thấm cổ ... Không camera giám sát, không ghi chép, không người ngoài, chỉ hai chúng tắ, nói chuyện một phen, ra ngoài vẫn là bạn tốt. Tôi biết anh coi thường người kinh doanh nhỏ kiếm từng xu như tôi, không sao, tôi không ngại, coi như tôi leo cao .. Nói thật tôi rất hâm mộ sinh viên từ nước ngoài về như anh, không khác gì ngồi máy bay đáp xuống đống tiền, chúng tôi thì không được rồi, ra ngoài kia có khi tôi phải nhờ anh nâng đỡ ..”
“ Được rồi, được rồi, dừng lại.” Lưu Siêu Thăng nghe như có con muỗi vo ve bên cạnh, rốt cuộc phải đưa tấy ngăn lại:
Giản Phàm chỉ đợi có thể: “ Ngừng ngay, vậy anh nói, tôi nghe.”
Không biết vì sao tên này thay đổi thái độ như thế, Lưu Siêu Thăng hết sức cảnh giác nhìn trước sau, không có ai, là phòng tiếp khách bình thường: “ Giản Phàm đúng không? Đừng vờ vịt với tôi, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có phải là cảnh sát không?”
“ Không, tuyệt đối không.” Giản Phàm phủ định dứt khoát:
“ Không phải thì bằng vào cái gì triệu tập tôi?” Giọng Lưu Siêu Thăng lạc đi:
Giản Phàm chớp mắt vô tội: “ Tôi đâu triệu tập gì anh?”
“ Cái gì, không á? Vậy sao lại đưa tôi tới đây?”
“ Ai đưa anh đi, tôi cho anh hai lựa chọn, anh tự động đi theo chúng tôi lên xe cảnh sát mà, có ai ép anh không? Cũng có ai làm gì anh đâu.”
“ Cái .. Cái gì!” Lưu Siêu Thăng tức tới mặt trắng bệch, đứng bật dậy, biết mình mắc bẫy, thở dốc nén giận xuống: “ Được, được, tôi không chấp anh, nếu không ai đưa tôi tới đây, tôi tự nguyện tới, vậy tôi có thể túy ý đi chứ?”
“ Tất nhiên rồi, có điều anh tới không đúng lúc, hiện giờ chi đội đặc cảnh ở trạng thái phong tỏa, có thể vào không thể rằ, không thể tùy tiện đi lại, đợi bỏ phong tỏa, anh muốn đi đâu thì đi.” Giản Phàm cười rất thân thiết:
“ Được, được lắm, tôi nhớ anh rồi.” Lưu Siêu Thăng hăm dọa:
- Được tổng giám đốc công ty lớn của nước ngoài nhớ tới, vậy thì vinh hạnh cho tôi quá.
Vài câu giao phong, Giản Phàm từ đầu tới cuối nụ cười không giảm, Lưu Siêu Thăng thì mấy lần thất thố, té ra mình chỉ như món đồ chơi trong tấy người tắ, càng nhìn nụ cười tự nhiên của Giản Phàm càng như có ngọn lửa thiêu đốt tới nóng rát mặt.
Giản Phàm thong thả thu lại từng tấm ảnh, sắp xếp lại gọn gàng, lại bắt đầu nói lan man: “ Anh Lưu này, dù sao chúng ta cũng không có gì để làm, hay là tán gẫu tiền đồ của anh đi? Anh thản thiên theo chúng tôi tới đây, chứng tỏ anh là người thành thật, tôi thích người thành thật, tôi cũng thật thà lắm đấy, anh có nghi vấn gì cứ hỏi.”
“ Không có.” Lưu Siêu Thăng lắc đầu, không định nói, kết quả vẫn không kìm được mỉa một câu: “ Chỉ là thấy con người anh có chút đê tiện.”
“ Đúng, nói chuẩn luôn, thấy tôi đê tiện vì làm chó săn cho cảnh sát chứ gì?” Giản Phàm hết sức hứng thú như gặp tri kỷ, Lưu Siêu Thăng bị vẻ mặt hớn hở của y làm bực tức hừ một cái, coi như ngầm thừa nhận, vị tiện nhân trút bầu tâm sự:” ... Ài, tôi cũng hết cách, tôi bị ép mà, không biết thằng vương bát đàn nào vu oan cho tôi, sáng sớm mở mắt ra sau đó hồ đồ bị đưa tới đây, không muốn làm chó săn cũng không được. Tùy tiện một cái lệnh tạm giam hình sự, giam cả tháng cũng được, dù giam quá thời hạn một hai năm cũng không ai quản. Chúng ta là xã hội gì anh biết rồi, xã hội chuyên chính giai cấp vô sản, chuyên chính một phát, chả ai quản nữa ... Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi lo cho anh, chụp cho anh cái mũ gì đó, như bắt cóc gì đó, chỉ cần trên người anh có chút nghi vấn, không ai dám thả anh, nhét vào xe anh cái gì đó, thế là đời anh xong rồi
Nghe như có gai đâm vào lưng, Lưu Siêu Thăng cố trấn định:” Không có chứng cứ, tôi xem ai làm gì được tôi, định vu hãm tôi à?”
“ Anh Lưu ơi, xã hội giờ đen tối lắm, cần gì vu hãm chứ, chỉ cần nói anh có nghi vấn chưa tra rõ, tạm giam hình sự vài tháng là cuộc sống của anh bị hủy rồi. Đội cảnh sát là cái hố phân, anh chẳng có tội gì, vào vài ngày cũng thối hoắc, nói gì vài tháng.” Giản Phàm chép miệng, loại con chim tiếc sợ lông của mình này, e sợ nhất là khoản đó:
Cái kim này đâm trúng cho hiểm, sắc thái biểu cảm trên mặt Lưu Siêu Thăng ngày càng rõ, tên này sắp sa bẫy rồi.
Nghĩ bên cạnh mình mỹ nữ như mây, nghĩ tới cuộc sống biệt thự xe sang thư thái, đi tới đâu cũng được người ta trọng vọng, Lưu Siêu Thăng bất giác hỏi:” Vậy tôi phải làm sao? Tôi thật sự không biết các anh muốn cái gì, muốn gì ở tôi.”
“ Đơn giản lắm, làm chó săn cho chính phủ như tôi, chúng ta cùng đi mách lẻo.” Giản Phàm háy mắt ra hiệu Lưu Siêu Thăng tới gần, háy mắt thì thầm cực kỳ đê tiện: “ Có tiền thưởng đấy.”
Ặc, Lưu Siêu Thăng líu lưỡi, hết sức kinh ngạc nhìn vẻ tham lam của Giản Phàm, nào cảnh giác, nào đề phòng, cứ nghĩ đây là nhân vật ghê gớm gì có thể sai khiến cả cảnh sát, té ra là chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ tham lợi nhỏ?
Tiếng thì thầm truyền ra rõ mồn một ở phòng giám sát, kỹ thuật viên phì cười bị chủ nhiệm Điêu mắng, không được cười. Dương Hồng Hạnh hai tấy ôm gò mà nóng rằn, cô mà ở đó thế nào cũng đá Giản Phàm vài cái, vẻ mặt đó thật tới mức cô còn tin.
“ Tên nhóc này đúng là phẩn tử phản động, nói năng không biết kiêng kỵ gì cả.” Chủ nhiệm Điêu dở khóc dở cười:
Tần Cao Phong bình phẩm trúng yếu điểm:” Bản tính khó dời, cậu ta ngày từ đầu đã thế rồi, tôi thử cải tạo mà không nổi, anh chấp nhận sớm sẽ thấy thoải mái hơn.”
“ Nhưng mà chủ đề hơi lan man, có nên nhắc nhở cậu ta một chút không?”
“ Không cần, cậu ấy đang làm nhiếu loạn phán đoán của đối phương để thừa nước đục thả câu đấy, người càng thông minh càng dễ rơi vào bẫy.”
Lưu Siêu Thăng nheo mắt lại, không bỏ quả chút biến hóa nào trên khuôn mặt nếu không có vết xẹo có lẽ sẽ vô cùng điển trai, xem ra tên này làm chó săn thoải mái lắm, ở chỗ này mà thản nhiên như ở nhà:” Không định nói với tôi hiệp trợ công an là trách nhiệm của công dân chứ?”
“ Tất nhiên là không, chúng ta là người làm ăn, chỉ làm tròn trách nhiệm với mình, tôi thấy không đáng cho anh thôi.” Giản Phàm giọng có chút nặng nề thâm trầm, không thoải mái như trước:
Lưu Siêu Thăng lúc này bỏ đi cảnh giác với y: “ Thế à, sao tôi không thấy?”
“ Vì anh là người trong cuộc thì mơ hồ, kỳ thực chúng ta thông minh kiến lập trên cơ sở ngu xuẩn của cảnh sát.” Giản Phàm hạ thấp giọng thần bí: “ Cái trung tâm này hội tụ tinh anh của đặc cảnh, cảnh sát hố trợ tới mấy nghìn, họ mà nghiêm túc, anh nghĩ chuyện công ty anh gom đất có thể che trời vượt biển à?”
Thịch, thịch, thịch, tuy miễn cưỡng khống chế được vẻ mặt, không sao khống chế được nhịp tim tăng tốc làm mặt Lưu Siêu Thăng đỏ lên nhanh chóng.