Giản Phàm nói như thế suy nghĩ hộ người tắ: “ Đứng ở góc độ của anh, nếu hạng mục được thực thi, thu nhập lẫn hoa hồng chắc phải vài trăm vạn hả? Có điều kiếm nhiều tới mấy cũng chỉ là người làm công lương cao, so với ông chủ đằng sau chỉ như được một sợi lông ... Người làm ăn chúng ta kiếm lợi thì phải cân nhắc tới nguy hiểm trước, anh chưa xét tới à?”
“ Nguy hiểm gì? Địa ốc hiện nay làm gì có nguy hiểm.” Lưu Siêu Thăng đối đáp rất cẩn thận, không để ngôn từ lộ ra sơ hở:
“ Tôi nói tới nguy hiểm với cá nhân anh kia, nếu vụ án này tra rằ, kẻ đứng sau màn chỉ mất một hạng mục mà thôi, còn người thực thi nó, chậc ...” Giản Phàm thở dài bỏ lửng ở đó:
Lưu Siêu Thăng né tránh ánh mắt Giản Phàm, né tránh cả chủ đề này, im lặng.
“ Nếu vụ án này chìm xuống đáy biển, kết quả có khi càng tệ hơn, tôi vẫn nói câu đó thôi, anh thực sự nghĩ cảnh sát họ không biết gì? Cho rằng bằng vào mấy tên luật sư thấy tiền sáng mắt có thể giải quyết được vấn đề à? Hoặc người ngoài kia sẽ vì anh mà đối kháng với cơ cấu công an? Họ bỏ hạng mục này còn làm hạng mục khác, họ có muốn gây thù oán với một đám cảnh sát còn đen tối hơn XHĐ không? Đừng nói giam anh vài tháng, chỉ một tuần, tôi e là ngoài kia có người thay vị trí của anh mất rồi ... “ Giản Phàm thở dài đồng cảm: “ Không dọa anh đâu, vì sao tôi phải làm chó săn cho họ? Hẳn anh biết đấy, họ chẳng cần làm gì tôi, hạn chế tự do là cái quán nhỏ của tôi over, tôi không cúi đầu không được.”
Dừng lại ở đó, Giản Phàm khống như cho Lưu Siêu Thăng không gian để suy nghĩ, lúc này vị trí chủ khác đã lặng lẽ thay đổi.
Lưu Siêu Thăng lúc hồ nghi, lúc hoang mang, lúc lúng túng, vẻ mặt trong thời gian ngắn thay đổi mấy lần: “ Tôi không biết nói gì, thực sự tôi không biết gì hết, như anh nói, tôi chỉ là người làm thuê.”
“ Vậy anh biết quán Mã Lệ Nhã không?” Giản Phàm bất ngờ hỏi một câu không liên quản:
Không có bất kỳ đề phòng nào, quá đột nhiên khiến Lưu Siêu Thăng rùng mình khẩn trương:” Biết thì sao?”
“ Không sao, chỉ là tôi nghe ngóng được một ít, hình như anh lúc theo đuổi Sở Tú Nữ hay tới đó đúng không, ngày 29 tháng 9, hai người bí mật hẹn hò ở đó.” Giản Phàm nháy mắt cười gian:
“ Hoang đường, chúng tôi chia tấy lâu rồi, cô ấy đá tôi, vừa lòng chưa? Tôi nghe nói anh và cô ấy mới có quản hệ không bình thường.” Lưu Siêu Thăng giãy nảy như đỉa phải vôi, vừa tức giận vừa có chút ghen tuông:
“ Tình cũ không rủ cũng tới mà, cô ấy vừa mất cha, đang bị thương, chỉ vài câu quản tâm là cô ấy yếu lòng ngay, bằng vào điểm này là anh không thoát được rồi ... Anh Lưu, anh trả lời tôi thế nào chẳng sao, nhưng với cảnh sát thì không xong rồi. Vẫn là câu nói đó, anh thực sự cho rằng các anh có thể che trời vượt biển, thực sự cho rằng cảnh sát ngu ngốc tới mức không hay biết gì mà đã đưa anh tới nơi này à?”
Mấy vị ở trong phòng giám sát đều khẩn trương dựng lỗ tai lên nghe, đây là một mắt xích rất quản trọng của vụ án này, thậm chí có thể nói là mắt xích bí ẩn mà yếu nhất trong toàn bộ vụ án. Ngày từ đầu họ đã suy đoán được cuộc điện thoại hẹn Sở Tú Nữ ra ngoài của nhân vật quản hệ không tầm thường với Sở Tú Nữ, cho tới khi Lưu Siêu Thăng xuất hiện tiếp xúc với Trương Vân thì ai cũng biết là hắn rồi, nhưng biết và chứng thực được lại là chuyện khác.
Không có chứng cứ cũng không có khẩu cung, đây là cản trở lớn nhất của vụ án, chủ nhiệm Điêu cảm giác như chuẩn bị nghe thấy tiếng gió xuân thổi quả mặt đất, nghe thấy tiếng mầm non phá đất chui lên, nhưng nghe mãi, chẳng thấy gì .
Bởi vì Lưu Siêu Thăng ngậm miệng lại rồi, kỳ thực ở góc độ pháp luật mà nói, một cú điện thoải chẳng đại biểu cho cái gì, nếu hắn gọi, hắn có thể nói, đúng đấy, tôi hẹn cô ấy đấy, nhưng tôi tới nơi thì cô ấy đi rồi, tôi không biết gì ... Hắn không ở hiện trường, chẳng ai làm gì nổi.
Hắn không thể không biết điều đó, vậy vì sao im lặng? Không phải hắn, hay hắn chia dấu cái gì? Có thứ gì ẩn sau cuộc điện thoại đó? Chính cái thái độ cố làm ra vẻ trấn định của Lưu Siêu Thăng đã nói lên vấn đề rất lớn.
Đầu óc Giản Phàm xoay chuyển liên hồi, quyết định thay đổi phương thức khai thác thông tin, thong thả mở cái túi lấy ra đống ảnh chi đội chuẩn bị, lại hỏi: “ Anh có biết Chu Quản Hồ không?”
“ Biết, nhưng không quả lại.” Lưu Siêu Thăng thấy đối phương đổi đề tài nhẹ người, lần này không phải giả vờ gì nữa:
“ Anh có biết hiện hắn ở đâu không?”
“ Không biết.”
“ Tôi biết đấy.”
Giản Phàm đặt một bức ảnh xuống, con ngươi Lưu Siêu Thăng co lại, người ngả ra sau không nhìn, đó là người chết, mắt trắng dã, nằm trên vũng máu, ngực thủng mấy lỗ, do súng bắn.
Đây mới là phản ứng bình thường của người không liên quản khi thấy người chết, chứng minh thái độ khi nhìn ảnh Sở Tú Nữ cực kỳ vấn đề.
Đáng tiếc đó không phải chứng cứ.
“ Hắn bị bắn bốn phát vào ngực chết tại chỗ, bị người ta bị miệng ... Tôi vẫn nói câu đó thôi anh Lưu, con người nên nghĩ cho mình, anh không có bối cảnh đủ sâu, phân lượng không đủ nặng, không rõ biết bao nhiêu nội tình, lại bị cảnh sát nhắm vào, tưởng tượng anh chết một cái không phải đủ tội lỗi đổ lên đầu anh sẽ quá tiện à ... Đừng để bản thân thành Chu Quản Hồ, anh xem đi, hắn bị giết trong phòng khách nhà mình mà không có chút phòng bị nào, tôi nghĩ, người bảo anh gọi điện thoại không nói tin này cho anh đâu nhỉ?” Kỳ thực tin tức cái chết của Chu Quản Hồ tới giờ vẫn bị phong tỏa, dù có bị tiết lộ thì loại thân phận như Lưu Siêu Thăng không thể biết, Giản Phàm đem nói thành bịt miệng, phủ một bóng đen khủng bố lên cả sự việc:
Hiệu quả thấy rõ, sợ hãi dần dần leo lên mặt Lưu Siêu Thăng, đưa tấy thấm mồ hôi.
“ Đưa anh tới đây là để bảo vệ anh đấy, nếu không chưa biết xảy ra chuyện gì đâu, để tôi nói với anh nhé, nơi xảy ra vụ bắt cóc là quán Mã Lệ Nhã, kẻ thực thi là Khổng Tân Cường và bốn tên đồng bọn, người tiếp ứng là Chu Quản Hồ, chỉ hai tiếng sau khi Khổng Tân Cường bị bắt, Chu Quản Hồ liền bị giết, chứng tỏ kẻ phía sau cực kỳ đáng sợ, chỉ cần kẻ dính líu một chút không ngại bịt miệng ...” Giản Phàm giọng thương hại: “ Kỳ thực chúng ta cùng số phận, tôi bị chụp cái nồi đen lên đầu, may tôi làm chó săn cho công an nên thoát rồi, giờ chúng tìm ai gánh tội đây?”
Lưu Siêu Thăng lại rùng mình cái nữa.
“ Tôi nói cho anh biết một bí mật, Sở Tú Nữ không hề biết ai bắt cóc mình, cũng không biết ai lập kế hoạch bắt mình, cô ấy chỉ có thể nói ra người dụ mình tới quán Mã Lệ Nhã ... Thế nên người đó không thoát được đâu.”
Càng ngày càng không chịu nổi nữa rồi, mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại toàn thân, Lưu Siêu Thăng lau cũng không hết nữa, ngồi đó như xác chết.
Giản Phàm vừa nói vừa thu dọn ảnh trên bàn:” Thôi anh tự xem lấy mà làm đi, tôi không biết anh định khiêu chiến sự kiên nhẫn của cảnh sát hay là khảo nghiệm sự quản tâm của người kia với anh nữa, dù sao tôi không liên quản, tôi đợi xem kết quả thôi, lời cuối cùng, chúc anh may mắn, hi vọng sau này còn có thể gặp lại ... Ài.”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, rất dứt khoát.
“ Khoan, khoan, đừng!” Giản Phàm chưa đi được mấy bước, Lưu Siêu Thăng đã cấp thiết gọi: