Núi băng đã bị chọc thủng một lỗ rồi, lẫn lộn thực thực giả giả, Giản Phàm tuy không rõ chân tướng, nhưng y biết bất kể vào lúc nào, loại như Lưu Siêu Thăng cũng tự coi mình là trung tâm, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, ép hắn phải tự giữ mình, chỉ còn cách rửa sạch dính líu, hoặc là kéo kẻ khác vào.
“ Tôi, tôi, tôi ...” Lưu Siêu Thăng "tôi, tôi", nửa ngày trời mới thốt ra một câu: “ Tôi không biết gì cả.”
Giản Phàm không nóng nảy hay sốt ruộc, y biết tâm ý kẻ này đang cực kỳ yếu đuối, nhẹ nhàng an ủi:” Không ai nói là anh làm, nhưng tới giờ này rồi mà anh còn định biện bạch là mình hoàn toàn vô tội sao?”
“ Không, không ... Tôi.” Giống như mắc xương trong cổ, Lưu Siêu Thăng nói ra câu khó khăn nhất trong đời:” Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại, tôi thực sự không làm gì hết.”
“ Chuyện này chúng tôi đã biết, sim điện thoại bị phục chế, một cái ở trong tấy Khổng Tân Cường, tên này đã sa lưới, men theo manh mối này tìm ra người chịu trách nhiệm là anh ... Cho nên anh bị vu oan, đây là nguyên nhân anh ngồi đây.” Giản Phàm mừng thầm tỏ vẻ thông cảm:
“ Đúng đúng, tôi bị vu oan.” Lưu Siêu Thăng vạn phần cảm kích, sụp đổ tới nơi kiếm được chỗ bám víu:” Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại, sim do Chu Quản Hồ đưa, thật, không phải vì hắn chết rồi mà tôi đổ cho hắn đâu ... Tối 28 tháng 9, tôi đưa Hiểu Nguyệt tới khách sạn Lệ Đô ăn cơm, hắn đợi ở cổng khách sạn đưa cho tôi cả điện thoại lẫn sim, Hiểu Nguyệt nhìn thấy, các anh cứ đi tra.”
“ Không cần tra, tôi tin anh.” Giản Phàm nói một câu Lưu Siêu Thăng muốn nghe nhất lúc này, sự tin tưởng, dỗ:” Kể cho tôi tình huống hôm đó đi.”
“ Tôi gọi điện thoại nói cho cô ấy là tôi biết chút chuyện di chúc, hẹn cô ấy ra nói chuyện, Sở giả đang kẹt ở chuyện này, cô ấy rất phiền lòng ...”
“ Hai người chia tấy đã rất lâu rồi, trước đó không có liên hệ nào, tôi không nghĩ đột nhiên anh nghĩ tới cho cô ấy, phải có người bảo anh đúng không?” Cùng là nam nhân Giản Phàm cũng không chủ động gọi điện cho cô gái đá mình, không phải thông mình hay ngu ngốc, nó căn bản không tồn tại trong tâm tưởng:
“ Đúng, đúng, Cảnh Duệ Uyên bảo tôi.” Lưu Siêu Thăng hiển nhiên muốn kéo theo người san sẻ trách nhiệm: “Sở Tú Nữ rất kiêu ngạo, khi ông ta nói, tôi không muốn mất mặt gặp lại cô gái đã đá mình, nhưng ông ta thúc mãi, nên tôi gọi.”
Cảnh Duệ Uyên à!? Hay thật, xem ra vai trò của lão già đó trong chuyện này lớn hơn mình nghĩ, không phải chỉ là ăn tiền làm giả giấy tờ, Giản Phàm dò hỏi: “ Vậy khi đó vì sao anh không tới quán ăn?”
“ Tôi ...” Lưu Siêu Thăng cúi đầu, khi chứng minh mình vẻn vẹn chỉ gọi một cú điện thoại, cũng gián tiếp chứng minh mình biết chuyện nên tránh:
“ Không cần kỵ húy, anh chỉ là người biết chuyện, bị người ta lợi dụng quản hệ với cô ấy mà thôi, chuyện tiếp theo anh không biết, đúng không?” Giản Phàm nói thuận theo tâm lý của hắn:
“ Đúng đúng đúng, tôi chỉ biết bọn họ gấp lắp rồi, muốn thu lấy mảnh đất đó. Nhưng tôi không biết họ làm gì, thật đấy.” Lưu Siêu Thăng nhấn mạnh lần nữa:
Kem đánh răng bắt đầu bị nắn ra ngoài, Giản Phàm không vội hỏi chân tướng mà giống thỉnh giáo: “ Còn nữa anh Lưu, tôi không hiểu, vì sao không thuê người giết Sở Tú Nữ cho nhanh gọn đơn giản, phí bao tâm tư đi bắt cóc, dính líu quá nhiều người, vẽ rắn thêm chân ... Còn nữa tra tấn một cô gái yếu đuối, liệu có phải quá đáng không, vốn dễ dàng giải quyết, làm cho cảnh sát không muốn nhảy vào cũng không được, chẳng lẽ đơn giản chỉ vì mảnh đất?”
“ Không đơn giản thế đâu ...” Lưu Siêu Thăng bị Giản Phàm dẫn dắt tư duy, suýt nói ra phản bác lại suy đoán của y:
“ Anh Lưu, tra sớm ngày nào có lợi với anh ngày đó, anh chỉ gọi một cú điện thoại thôi mà, đừng để vì nó mà dính vào án mạng.” Giản Phàm ghé tai thì thầm: “ Bên trên giao kỳ hạn phá án rồi, tới ngày họ không phá được sẽ đổ hết tội cho anh để kết án đấy.”
“ Không, tôi không tham dự, chuyện này dài lắm .. Liên quản tới di chúc của Sở Thành Nhiên.” Lưu Siêu Thăng cuống quít thanh minh:
Giản Phàm bất ngờ "a" một tiếng: “ Vậy là có di chúc thật sao?”
“ Đương nhiên là có mới sinh ra chuyện sau này.”
Ra vậy, Giản Phàm chợt liên hệ chuyện ngày 28 Sở Tú Nữ xuất hiện ở tòa nhà Chương Đại, nói ngay:” Vậy là di chúc bị Cảnh Duệ Uyên áp xuống, Sở Tú Nữ tất nhiên đoán ra nên tìm ông ấy, nhưng họ Cảnh là thứ phụ bạc vong ân đúng không?”
“ Đúng thế, Sở Tú Nữ cũng không dễ đối phó, luật sư Cảnh mặc dù giấu di chúc, nhưng không uy hiếp được cô ấy mà bị cô ấy uy hiếp lại .”
“ Vì chuyện con riêng?”
“ Chỉ một phần thôi, chuyện ấy tuy tước quyền thừa kế của Sở Dĩnh, nhưng không ảnh hưởng tới Lý Uyển Như, dù sao cô ta là vợ hợp pháp, có quyền kế thừa.” Lưu Siêu Thăng nói tới đó dừng lại, có vẻ khó nói:
“ Trừ khi Sở Thành Nhiên lập di chúc để toàn bộ tài sản cho con gái, đó là nguyên nhân họ Cảnh phản bội bạn cũ.” Giản Phàm vỡ lẽ:
“ Đúng, nhưng Sở Tú Nữ càng lợi hại hơn, cô ấy di chuyển tài sản, Tân Thế Giới tuy to kỳ thực chỉ có mảnh đất đáng giá, bị cô ấy chia nhỏ xé lé chuyển đi, thể hiện trên sổ sách là khoản vay và quyền chủ nợ không thể thu hồi ...” Lưu Siêu Thăng bất ngờ tiết lộ: “ Cho dù cô ấy có tấy trắng rời nhà, cô ấy cũng chẳng thiệt, huống hồ không có di chúc, cô ấy còn có thể thông quả pháp luật lấy một phần tài sản. Quản trọng ở chuyện bán đất cô ấy ra giá 740 triệu, không ai tiếp nhận được.”
“ Sở Tú Nữ quá thông minh nên chuốc họa vào thân. ... Vậy thì cần phải bắt cô ấy, tra hỏi chỗ cô ấy che dấu tài sản, đây là một mũi tên trúng hai cái đích, tiền và đất, hạ được mục tiêu nào cũng có lợi ... Tương lai chịu trách nhiệm chỉ là đám vong mệnh thôi đúng chứ, con mẹ nó, lũ độc ác.” Giản Phàm hiểu ra hết rồi, Sở Tú Nữ thông minh quá mức nhưng không lường hết lòng người hiểm ác, trước mắt hiện ra cô gái xinh đẹp khiến y động lòng, nhất thời không vờ vịt được nữa, hai mắt long lên sòng sọc:” Là kẻ nào?”
“ Tôi không biết, tôi không biết.” Lưu Siêu Thăng bị bộ mặt vặn vẹo của Giản Phàm làm cuống lên: “ Như anh nói, tôi dù thế nào cũng chỉ là kẻ làm công cao cấp, tôi chỉ biết bọn họ muốn ép Sở Tú Nữ bán đất, đến khi tiếp xúc với tài vụ của Tân Thế Giới, tôi mới nhận ra vấn đề lớn hơn tưởng tượng.”
“ Vậy vì sao anh biết nhiều nội tình như thế, như chuyện đưa con tư sinh và di chúc?” Tới lúc này Giản Phàm không còn khách khí nữa, chuyển sang thái độ thẩm vấn viên chất vấn:
Lưu Siêu Thăng thấy không còn gì để giấu, đành phải nói:” Ngày 28 tháng 9 khi Sở Tú Nữ và Cảnh Duệ Uyên cãi nhau thì tôi lánh mặt ở gian trong, bọn họ cãi nhau nói hết rằ, tôi bị tiền làm mờ mắt, không ngờ dính líu tới nhiều chuyện như vậy.”
“ Vậy Ngô Đích thì sao? Anh và hắn quản hệ thế nào, hắn chỉ huy anh à?”
Mí mắt Lưu Siêu Thăng nháy một cái:” Hắn là cái thá gì mà chỉ huy tôi, chúng tôi không có quản hệ gì cả, chỉ biết nhau, có tin tức gì hắn thông báo cho tôi, sáng nay hắn thông báo Sở Tú Nữ đã chết.”
“ Đã không có quản hệ, vì sao hắn lại thông báo cho anh?”
“ Nói ra anh không tin, hắn là con rể tương lai của Cảnh Duệ Uyên, không phải hắn giúp tôi, mà giúp cha vợ.”
A, một thằng con rể lén lút với lão cha vợ gian manh, hợp với nhau quá, không biết Cảnh Văn Tú biết chuyện này phản ứng ra sao đây? Giản Phàm gần như liên kết toàn bộ thành chỉnh thể, các mảnh ghép thế là đã khớp, Lưu Siêu Thăng đúng là vai trò bị lợi dụng, có điều hắn khá cam lòng vui vẻ bị lợi dụng.
“ Tiếp theo sẽ có cảnh sát chính thức hỏi chuyện anh, một số chi tiết cần anh lặp lại, anh không ngại chứ?” Giản Phàm thờ từ từ, lấy lại bình tĩnh, khách khí hỏi, Lưu Siêu Thăng mệt mỏi gật đầu cầm cốc nước lên uống, Giản Phàm rót thêm nước cho hắn, an ủi:” Đừng khẩn trương, giờ anh là người cùng đường với cảnh sát, anh an toàn rồi.”
“ Giản Phàm.” Lưu Siêu Thăng rốt cuộc cũng bỏ hết đi lớp ngụy trang, giọng hơi nghẹn: “ Tú Tú, thực sự không còn nữa sao?”
“ Ổ không, đừng lo, cô ấy còn sống, nếu không làm sao chúng tôi tìm tới anh được.”
Giản Phàm cười sáng lạn đi ra khép cửa lại, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy Lưu Siêu Thăng thở phào nhẹ nhõm.