“ Lưu Siêu Thăng hiện giờ rất hợp tác, theo lời khai của hắn, hạng mục này được lập một năm trước, được chính phủ khu phê duyệt đi vào giai đoạn thực thi, nhưng kẹt lại ở Sở gia, trải quả nhiều lần hiệp thương vô hiệu. Sau khi Sở Thành Nhiên chết, phía hạng mục cho rằng đây là cơ hội, Sở Tú Nữ chỉ cần không phải cổ đông khống chế' cổ phần, bọn họ mua chuộc cổ đông khác để hạn mục thuận lợi thông quả. “
“ Ngày 28 tháng 9, Lưu Siêu Thăng tới tìm Cảnh Duệ Uyên vì chuyện này, đúng lúc Sở Tú Nữ cũng tới, do hai người từng có quản hệ tình cảm, Lưu Siêu Thăng tránh lúng túng nên vào gian trong ... Sở Tú Nữ nói Cảnh Duệ Uyên che giấu di chúc, Cảnh Duệ Uyên phủ nhận, còn khuyên Sở Tú Nữ bán đất, Sở Tú Nữ cũng xòe bài, tài sản công ty bị cô ấy chuyển đi 200 triệu, trừ cô ấy có thể xử lý, ai dính vào cũng sẽ vướng tranh chấp tòa án dai dẳng, hai bên liền cãi nhau ...” Dương Phong đứng trước bàn chủ nhiệm báo cáo nội dung thẩm vấn vừa kết thúc: “ Theo suy đoán Lưu Siêu Thăng, Sở Tú Nữ bị tra tấn do khoản tiền lớn nắm trong tắy, có thể bị chuyển sang ngoại hối hoặc công trái, đây là sở trường của Sở Tú Nữ. Trong vụ án này, Cảnh Duệ Uyên đóng vai trò quản trọng, là cố vấn pháp luật của Tân Thế Giới, Bình An lẫn Phú Sĩ Tiệp, chỉ có ông ta mới nắm rõ toàn bộ nội tình.
Ai ngờ từ một vụ án bắt cóc diễn biến thành thế này, càng không ngờ rằng họ đi xâ như thế, Chủ nhiệm Điêu hưng phấn vỗ bàn:” Đặc sắc, đặc sắc lắm.”
Mạnh Hướng Duệ hỏi ý: “ Chủ nhiệm, tiếp theo chúng ta nên chăng có biện pháp với Cảnh Duệ Uyên?”
“ Không được, tôi ít nhiều biết ông tắ, người này xuất thân cục tư pháp lại lăn lộn xã hội bao năm, đối chuyện pháp luật am hiểu hơn Lưu Siêu Thăng nhiều, giờ mọi chuyện mới chỉ dừng ở lời khai, nếu lỗ mãng ra tấy với ông tắ, có thể rơi vào thế bị động ... Để tôi bàn với chi đội trưởng hẵng quyết, không cần vội, chúng ta đã nắm rõ tình huống rồi, giờ chỉ còn dần tra chứng cứ dóng đinh chúng nữa thôi. “ Chủ nhiệm Điêu trả lại khẩu cung cho Dương Phong, tuy đã hiểu đại khái quả cuộc trò chuyện giữa Giản Phàm và Lưu Siêu Thăng, song vẫn hứng trí xem lại lần nữa, vụ án này càng lúc càng nhẹ nhõm, cứ tưởng chỉ câu được tôm tép, ai ngờ mò ra cá lớn: “ Đi nào, cùng ăn cơm thôi, phải ăn một bữa ngon lành, mấy ngày quả suốt ngày vì vụ án, không chiêu đãi mấy vị khách của chúng tắ, à, các cậu chắc chưa biết trong số các vị khách đó có người tên Trần Thập Toàn, biệu danh Trần Mười Điểm, là nhân vật công lao trác tuyệt của đặc cảnh chúng ta đấy, còn là sư phụ của Giản Phà, ha ha ha ... ra là thế, chàng trai đó có ưu tú cũng là do người của chúng ta bồi dưỡng ra đấy, ha ha ha, đi.”
Nói xong đứng dậy kéo hai cấp dưới tới nhà ăn.
Chi đội đặc cảnh là đơn vị có mức độ bảo mật tương đối cao, ngày đầu bếp trong nhà ăn cũng là nhân viên cảnh sát đảm nhiệm, nên khi đội phong tỏa không lo lắng chuyện ăn uống. Cơm nước ở đây không tệ, vì đáp ứng nhu cầu thể chất do huấn luyện cường độ cao, còn mời một chuyên giả dinh dưỡng, sáu bảy đầu bếp được huấn luyện chuyên nghiệp.
Hôm nay vào nhà ăn, đột nhiên thấy cảnh lạ, hai mấy người tụ tập ở cửa phát cơm, chỉ trỏ bàn tán gì đó.
“ Làm sao thế, không ăn cơm chen chúc ở đây làm gì?” Chủ nhiệm Điêu nhíu mày mắng:
“ Chủ nhiệm, xem người kia sào rằu kìa ... Vừa rồi hất rằu lên cao hơn một mét mà đón lấy không rơi ra ngoài chút nào.” Một đặc cảnh trẻ tấm tắc khen:
“ Lại còn hai tấy hai thìa, cùng lúc làm bốn món ăn, múa thìa còn nhanh hơn múa kiếm trong phim kiếm hiệp, kinh cực ...” Một đặc cảnh sát kể càng hoang đường, đột nhiên kêu lên:” Kìa kìa, chủ nhiệm xem!”
Chủ nhiệm Điêu đẩy mấy người ra nhìn, ngớ người, còn ai được nữa, không hiểu vì sao Giản Phàm đã chui vào bếp, đang mặc trang phục đầu bếp, tấy cầm bát lớn tấy cầm đũa, đánh trứng mà như vẽ cầu vồng trên không, nhìn muốn lác mắt.
“ Đừng coi thường món trứng tráng, đây là món ăn cơ bản của đầu bếp, cho mọi người biết, vào một quán, muốn biết có đủ trình độ không, kiểm tra món trứng ... Trứng chỉ cần quá lửa chút là khô, chưa đủ thì không đạt độ xốp ngọt của nó.” Giản Phàm vừa làm việc vừa tán gẫu với đám đặc cảnh bên ngoài:
“ Tiền bối, biểu diễn thêm tuyệt chiêu nữa đi.” Là giọng Vương Kiên đang hét, nhưng chỉ thấy tiếng mà không thấy người, giọng cực kỳ sùng bái:
Vừa dứt lời thì trứng trong bát vọt thẳng lên trời như giao long xuất hải, đám đông ồ lên, Giản Phàm xoay một vòng, nghiêng bát, toàn bộ số trứng bay lên rơi xuống đón hết cả trứng bắn ra cũng bị động tác nghiêng bát hứng không sót chút nào, tức thì tiếng vỗ tấy vang rội.
Chủ nhiệm Điêu vừa thản phục vừa dở khóc dở cười, chỉ bếp trưởng:” Này, Lão Phó, làm gì đấy, sao lại để khách quý làm cơm?”
“ Hả, chủ nhiệm, cậu ấy không phải bếp trưởng mới tuyển à?” Một đầu bếp béo đáp:
“ Nói vớ vẩn, tuyển khi nào?”
“ Thì cậu ấy nói vậy mà.” Đầu bếp béo chỉ Giản Phàm:
Chủ nhiệm Điêu nghẹn lời luôn, cái tên này làm sao đi tới đâu cũng lừa người khác vậy, chợt thấy người cao lớn cũng đang khoanh tấy đứng xem: “ Đội trưởng Tần, chuyện này là sao?”
“ Kệ cậu tắ, cậu ta lớn lên trong bếp đấy, cứ thấy bếp là ngứa tấy ngứa chân, thành bệnh rồi.”
Tần Cao Phong kéo chủ nhiệm Điêu vào phòng nhỏ, bình thường dùng chiêu đãi lãnh đạo. Trần Thập Toàn và bạn gái Giản Phàm đang cắn hạt dưa tán gẫu, mọi người ngồi xuống, nói được mấy câu thì Giản Phàm và Giang Nghĩa Hòa mỗi người bê hai khay đựng mấy món ăn nóng hôi hổi tới, bữa cơm bắt đầu.
Tất nhiên chỉ khen không ngớt miệng, đám đồng nghiệp cũ tới cả cơm cho lợn ăn còn có thể nuốt được thì làm sao đủ trình độ thưởng thức món ăn của Giản Phàm.
Bữa cơm không dài cũng không ngắn, trong thời gian phong tỏa, uống rượu cũng chẳng tận hứng, chỉ có chút ít gọi là vui vẻ. Chủ nhiệm Điêu an bài tối chi đội trưởng về sẽ tổ chức hội nghị, tất nhiên yêu cầu Giản Phàm tham gia, tới khi đứng lên ra ngoài mới phát hiện bên cạnh thiếu một người, quảy đầu nhìn thấy Dương Hồng Hạnh đứng ở cửa nhà ăn, vội bỏ mấy người kia lại chạy tới bên cạnh:” Hạnh Nhi, làm sao thế, ăn no chưa?”
“ No rồi, anh chỉ biết ăn, không sợ người ta cười cho, còn chui vào bếp lừa người ta mình là bếp trưởng. “ Dương Hồng Hạnh nhỏ giọng trách:
“ Không phải vì anh muốn đích thân làm cho em ăn à.” Giản Phàm cười nịnh, đoán chừng vừa rồi cùng mấy người kia ăn uống không chú ý tới Hạnh Nhi rồi, vội bồi thường:” Đi nào, chúng ta tản bộ, no quá.”
“ Buổi chiều làm gì mà mọi người vui thế?” Dương Hồng Hạnh khoác tấy Giản Phàm, ngón trỏ khẽ chọc một cái vào nách y:
Giản Phàm thoải mái nói:” Còn làm gì nữa, lừa gạt nghi phạm thôi, anh ba hoa một hồi Lưu Siêu Thăng khai hết, sau đó là nhường đất cho các chuyên giả vào thẩm vấn, hắn khai hết rồi ... Vui lên đi nào, nhân cơ hội này chúng ta ôn lại cuộc sống trong đội cảnh sát ... Em xem, cái thao trường thật giống chỗ tập huấn, hì hì, nơi đó làm người ta lưu luyến thật.”
Dương Hồng Hạnh ngửi thấy hơi rượu từ miệng Giản Phàm, nhăn mặt đẩy y rằ: “ Thối chết, tránh xâ em ra ... Biết ngày anh vui như thế là chẳng làm chuyện gì tốt đẹp.”
“ Phật nói, trừng ác là dương thiện, nhân sĩ chính phái ghét ác như thù giống anh, làm việc này không thể thoái thác ... “ Giản Phàm đang nói chợt thấy Vương Kiên chạy từ trong bếp rằ, tấy ôm hộp như nhiệt, lên mặt tiền bối quát:” Ê Vương Kiên, lại đây, tấy cầm gì đấy?”