Vương Kiên ngoan ngoãn chạy tới, chỉ phòng y vụ, cười ngượng ngập: “ Em, em ... Mang cơm cho chị Trương.”
“ Cô ấy tỉnh chưa?”
Vương Kiên ảm đạm lắc đầu, Sở Tú Nữ từ lúc về tới giờ vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, rất nhiều chuyên giả của bệnh viện vũ cảnh được điều tới, chưa thấy hiệu quả, Trương Vân ngày đêm túc trực bên cạnh chờ đợi, chưa đưa ra phán đoán chính xác.
Giản Phàm một lần trải quả chuyện tương tự rồi, vết thương trên thân thể không nặng, vết thương lòng mới đáng sợ, với một cô gái mà nói, đò là chuyện quá kinh khủng, xuả tắy: “ Thôi, đi đi.”
“ Anh không đi thăm cô ấy à?” Vương Kiên hỏi:
“ Không đi, tôi sợ nhất thấy nữ nhân khóc. “ Giản Phàm chẳng còn tâm trạng trêu chọc Vương Kiên nữa, nhìn về phía phòng bệnh chi đội chuyên môn thiết lập để bảo mật, chỉ biết thở dài:
Dương Hồng Hạnh hỏi nhỏ: “ Đau lòng hả?”
Giản Phàm liếc xéo Dương Hồng Hạnh, cũng hỏi: “ Có phải vừa rồi em ăn nhiều dấm quá không?”
“ Em mà ghen với cô ấy sao? Thật đáng thương, vì chút giả sản mà bị hại thành như thế ... Anh bảo đám người đó đối phó với một nữ nhân mà nỡ ra tấy thế à? “ Dương Hồng Hạnh thương xót:
“ Còn nhiều chuyện tệ hơn thế nhiều, Thành Cương tháng trước phá vụ giết người, em biết vì sao không? 100 đồng thôi đấy, nói ra không khác gì trò cười ... Ôi con người tiến hóa bao năm vẫn là đám động vật quần cư, cắn xé lẫn nhau chưa bao giờ dứt.” Giản Phàm cảm thán:
“ Em thấy anh hăng hái lắm, định quảy lại làm cảnh sát đấy à?” Dương Hồng Hạnh tựa tùy ý hỏi, có chút đề phòng trong đó:
“ Hì hì, anh cũng muốn, nhưng chắc chắn em không cho, nên anh vẫn làm đầu bếp vậy, kiếm tiền cho em, làm cơm cho em, bồi tiếp em ngủ ... Này, tối nay anh tới nhé? Chỗ lạ, cảm giác mạnh, hi hi ..." Giản Phàm nói vài câu liền không đứng đắn:
Dương Hồng Hạnh nhéo y một cái, cười khanh khách, ở cùng Giản Phàm bất kể tâm tình có ảm đạm tới đâu cũng bị chọc cười, giơ ngón tấy trỏ lên làm động tác dừng, nghiêm túc nói:” Tối nay có vụ án trọng đại xảy rằ, có tin em nói một phát làm tâm tư xấu xâ của anh thu hết lại không?”
Giản Phàm đương nhiên không tin, vỗ ngực nói: “ Giờ cuộc chơi ở trong tấy anh, Lưu Siêu Thăng biến mất, ép chúng phải đẩy nhanh bước tiến, gấp ắt loạn, loạn sẽ có sơ hở, anh nắm giữ thông tin mà bên ngoài không biết nhiều lắm rồi, anh muốn thì chúng bị xỏ mũi đi theo hướng anh chỉ. Kể cả tên bạn trai cũ của em cũng nằm gọn trong tấy anh, hắn không hành động thì thôi, dám hành động là chết.”
“ Bạn trai cũ cái gì, đừng ba hoa nữa, em không nói chuyện đó.” Dương Hồng Hạnh gắt giọng cắt ngang:
“ Vậy chuyện gì?”
“ Dù sao, em nói ra là anh sợ hết hồn.” Dương Hồng Hạnh cứ lấp lửng:
“Bắt đầu học bản lĩnh lừa gạt của anh rồi đấy, đệ tử mới nhập môn mà muốn dọa sư phụ à?”
“ Thực sự không sợ?”
“ Anh còn có gì mà phải sợ nữa, giờ nhìn người chết anh còn không nôn” Giản Phàm vênh mặt lên vỗ ngực bồm bộp, ra vẻ hảo hán giang hồ:
“ Mẹ anh tới!”
Đang vênh váo thì Dương Hồng Hạnh hời hợt nói ba chữ không khác gì lựu đạn nổ, Giản Phàm loạng choạng, tức thì tái mặt, hỏi gấp: “Cái gì?”
“ Mẹ anh tới.” Dương Hồng Hạnh giọng trêu chọc lặp lại lần nữa, thấy Giản Phàm ôm đầu đi vòng tròn, muốn nhịn cười cũng khó: “ Em vừa mới biết, mẹ anh đang ở nhà em nói chuyện với mẹ em.”
“ Mẹ ơi, mẹ đến cho loạn thêm làm gì ... Không đúng, sao mẹ anh không nói với em đã đành, đến chính con trai cũng không nói là sao?” Giản Phàm dậm chân:
“ Anh nói mà không biết xấu hổ à? Từ nhỏ tới lớn anh lừa mẹ anh, từ khi em quen anh, lại bị anh xúi lừa mẹ anh, giờ hay rồi, mẹ anh không tin cả hai chúng tắ.” Dương Hồng Hạnh tức giận xỉa tấy vào mặt Giản Phàm:
Giản Phàm cuống tới không cả né: “ Em xem, tại em cả, anh bảo em chúng ta đi cửa sau làm giấy kết hôn đi, em chê quá gấp không chịu, cái gì mà muốn chọn ngày, làm có cảm giác ... Nếu có tờ giấy đó cho mẹ anh xem, đảm bảo giận đến mấy cũng nguôi, giờ hay rồi, lừa mẹ anh lâu như thế, không biết bị xử lý thế nào đây.”
Dương Hồng Hạnh dáng vẻ đứng bên sông xem lửa cháy, buông hai chữ: “ Đáng đời!”
“ Con người em làm sao lại thế, mau nghĩ cách ứng phó đi, con mắt mẹ anh không kém hình cảnh đâu ...” Giản Phàm đi quả đi lại, nói dối mẹ Quốc Khánh không về là do nhập thiết bị rồi xúc tiến tiêu thụ, giờ hai người mẹ ngồi nói chuyện với nhau là lộ hết:
Dương Hồng Hạnh cười tủm tỉm, khoác tấy Giản Phàm: “ Anh sợ tới hồ đồ rồi, mẹ anh nhìn chúng ta thế này thôi, mẹ anh còn mắng anh à?”
“ A, đúng! “ Giản Phàm bừng tỉnh, đúng là thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, mẹ tới chẳng quả chỉ là xác định chuyện con dâu thôi, chuyện này ván đóng thuyền rồi thì chi tiết vụn vặt không đáng kể nữa, cao hứng kéo tấy Dương Hồng Hạnh: “ Đi đi di, di gặp mẹ, lâu rồi không gặp mẹ, anh cũng nhớ.”
“ Đội phong tỏa rồi, sao ra được?”
“ Đánh tiếng một câu là được, chúng ta là nhân viên hạch tâm có quyền tự do hành động ... À, phải về Phân Thủy Lĩnh trước.”
“ Về đó làm gì?”
“ Em ngốc thế, lấy sổ tiết kiệm, để mẹ chúng ta xem con trai giỏi giang như thế, chắc chắn vui vẻ.”
Kéo Dương Hồng Hạnh vội vàng chạy vào văn phòng chi đội, sau đó lại vội vàng chạy ra ... Mục tiêu, về thăm mẹ!
Khi Giản Phàm gọt tới quả táo thứ tư đưa cho Dương Hồng Hạnh, đánh mắt ra hiệu cho cô nói, Dương Hồng Hạnh cũng đáp lại bằng ánh mắt khó xử, ý tứ là: Anh nói đi.
Ngồi ngày ngắn ở giữa ghế sô pha là Mai Vũ Vận, bên cạnh là con gái Giản Lỵ, với con bé này thì Giản Phàm chả trông cậy được, từ nhỏ đã là đứa ưa náo nhiệt, chỉ thích gây thêm chuyện, quản trọng là lần này Mai Vũ Vận có vẻ giận lắm. Chuyện Quốc Khánh về nhà đính hôn bị đổ vỡ, đoán chừng bà Đinh ít nhiều nói vài chuyện về Giản Phàm, làm mẹ có cảm giác bị xem nhẹ, len lén nhìn mẹ vài cái, ánh mắt không giận mà uy do nhìn học sinh bao năm luyện rằ. Giản Phàm biết chỉ cần bất cần một cái là tội 5 tuổi trộm khoai lang, 8 tuổi trộm tiền trong quầy, cho tới trốn học thi trượt sẽ bị mẹ lôi ra hết, chỉ cần chuyện chứng minh quyền uy làm mẹ, mẹ ghi nhớ còn giỏi hơn y nhớ vụ án.
Có phải mình thích thẩm vấn tội phạm như vậy là vì bị mẹ thẩm vấn quá nhiều mà ra không? Mình nhớ chi tiết rõ ràng như vậy, chắc là được mẹ di truyền.
“ Cười, còn cười được à? Xảy ra chuyện lớn như thế mà không nói với trong nhà, không nói cho mẹ.” Mai Vũ Vận cực kỳ tinh mắt vừa thấy môi con trai hơi nhếch lên nửa ly là đã mắng rồi, biết con trai đang tính trò gì đó, quả nhiên là cặp mắt hình cảnh:
Giản Phàm đã gọt tới quả táo thứ 5, cười nịnh ân cần: “ Con thấy mẹ nên vui mà, mẹ, mẹ ăn táo đi.”
“ Con bớt cười cợt đi, nếu không phải đang ở nhà Hạnh Nhi thì hôm nay mẹ không tha cho con. “ Mai Vũ Vận nhận lấy quả táo:
Bà Đinh góp vui mắng con gái: “ Chuyện này phải trách Hạnh Nhi, chẳng những không nói, hai đứa còn thông đồng với nhau lừa người lớn, thế là không được.”
“ Làm sao trách Hạnh Nhi được? “ Mai Vũ Vận trực tiếp phủ định: “ Chị Đinh, chị không biết thôi, thằng con này của tôi, nói dối không thèm chớp mắt, Hạnh Nhi ngoan như vậy, nhìn trúng nó là phúc cho nó rồi. Không phải lỗi của Hạnh Nhi đâu, là cái thằng hư hỏng này xúi, tôi chưa bao giờ thấy Hạnh Nhi nói dối.”