Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 961 - Chương 223: Con Trai Lớn Không Nghe Lời Mẹ. (3)

Hắc Oa Chương 223: Con trai lớn không nghe lời mẹ. (3)

Chớp mắt mũi giáo lại quảy về Giản Phàm, bà Đinh vốn hiền lành, chưa bao giờ nặng lời với con gái, thế nên Giản Phàm không muốn làm vật trút giận cũng không được, cúi đầu nghe mẹ mắng. Giản Lỵ cầm dĩa cắm táo, vừa ăn táo do anh trai gọt, vừa phụ họa với mẹ mắng anh, bất lương tới thế là cùng. Mai Vũ Vận kéo Dương Hồng Hạnh ngồi bên cạnh, khen cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, mắng Giản Phàm lớn mà chưa khôn, thiên vị quá nghiêm trọng làm bà Đinh không chịu rồi, bà coi Giản Phàm như con trai, thế là lên tiếng khuyên nhủ.

Giản Phàm mắt láo liên hết nhìn mẹ lại nhìn mẹ vợ, một lúc là hiểu rằ, thầm run sợ trước dụng tâm "thâm hiểm" của mẹ, vì sợ hôn sự lần này bị hỏng, mới vội vàng chạy tới Đại Nguyên, đem tội lỗi trút hết lên đầu mình, mắng mình thật dữ đội, quy hết trách nhiệm lên mình, mục đích chỉ để bà Định phải động lòng, vừa thể hiện thành ý của nhà trai, vừa tiêu trừ mọi bất mãn có thể có của nhà gái.

Cao tấy thật! Hạnh Nhi đúng là đồ ngốc, cứ trêu mình sợ mẹ, mẹ thế này ai mà chẳng sợ?

Quả nhiên là thế, Mai Vũ Vân khen Dương Hồng Hạnh vài câu, đề tài dần dần di chuyển không mắng con trai nữa, mà bẻ sang chuyện hôn nhân: “ Hạnh Nhi, dì và mẹ cháu thương lượng rồi, chuyện của hai đứa dù không về Ô Long cũng không sao, ở đó chú trọng lễ thăm nhà trước, cháu tới rồi, so trên chưa đủ, so dưới có dư, vừa vặn Lỵ Lỵ cũng ở đây, mai hai nhà tụ họp, dì bảo cha nó cũng tới ấn định chuyện này . Chị Đinh, nhà chị

có quy củ gì không?”

Bà Đinh chỉ cười ánh mắt ra hiệu cho con gái.

“ Con ...” Dương Hồng Hạnh không biết nên tính Giản Phàm chính thức cầu hôn chưa, ai bảo cô bị cầu hôn quá nhiều, giờ dì Mai đi trước hỏi thế, cô mà đồng ý thì ... có chút xấu hổ, lại nhìn Giản Phàm ở bên, ấp a ấp úng:

Mai Vũ Vận hiểu ngay, cô bé này nghe thằng con không ra gì của mình, phải thế mới được chứ, mừng lắm: “ Giản Phàm, mẹ hỏi con, mai hai nhà ăn một bữa, định đoạt chuyện này, tránh cho cha mẹ suốt ngày lo con 30 mà vẫn lông bông ..”

“ Mẹ, vụ án còn chưa xong.” Giản Phàm cười gượng:

Mai Vũ Vận không để con trai nói hết, tức giận vỗ bàn:” Án gì, con làm cảnh sát không làm việc cho tử tế, không làm cảnh sát nữa rồi còn liên quản gì tới con, thiệt thòi chưa đủ sao, dễ quên quá đấy.”

“ Mẹ, vụ án này có liên quản tới con, còn phải rửa sạch hiềm nghi ... Mà Hạnh Nhi giúp con, manh mối quản trọng của vụ án do hai đứa bọn con tìm rằ, không tin mẹ hỏi Hạnh Nhi.” Giản Phàm vất vả giải thích thế nào cho mẹ hiểu:

Mai Vũ Vận không tin nhìn Dương Hồng Hạnh, nữ nhân hiểu tâm lý nữ nhân, Dương Hồng Hạnh thuật trọng điểm vụ án nằm ở đối tác của Thực Thượng. Tiểu thư nhà giàu giống trong gấm lụa thì bị cô nói thành cha mẹ đã mất, bị mẹ ghẻ, chú cùng người ngoài cướp đoạt tài sản, bị bắt cóc, ngược đãi, đặc biệt là bị ném trong hố sâu cho hai cây rằu ăn lót dạ, làm Mai Vũ Vận phẫn nộ đập bàn đòi xử bắn. Nha đầu Giản Lỵ nghe mà tặc lưỡi sùng bái nhìn Dương Hồng Hạnh, con bé này cho tới tận bây giờ cơ bản vẫn không tin anh trai chỉ biết ăn của mình phá được án.

Đợi điểm mấu chốt, Dương Hồng Hạnh uyển chuyển khuyên Mai Vũ Vận: “ Chuyện là thế, sau khi xảy ra chuyện, cháu không dám nói vì sợ dì lo ... Bây giờ tốt rồi, Giản Phàm đã xoay chuyển tình thế, nhiều manh mối do anh ấy tìm rằ, chi đội rất coi trọng anh ấy, ngày cả khi về cũng dùng xe chi đội đưa đi, lát nữa còn đón bọn cháu đi dự hội nghị ... Cháu thấy vụ án này bất kể đối với bản thân anh ấy hay chuyện làm ăn, đều phải xử lý triệt để, nếu không Khấu Trang vừa kinh doanh khởi sắc có nguy cơ rơi vào tấy người khác ..”

“ Thì ra là như vậy.” Mai Vũ Vận thở dài, hỏi: “ Hạnh Nhi, cháu nói tác dụng của Giản Phàm trong chuyện này rất lớn?”

“ Vâng ạ.” Dương Hồng Hạnh gật đầu khẳng định, vai trò của Giản Phàm thực sự một lời khó nói hết:

“ Không phải chứ, bằng vào nó à? Lỵ Lỵ, có thấy giống anh con không?” Xem ra Mai Vũ Vận tin vụ án lại không tin vào con trai:

Giản Lỵ tất nhiên cũng không tin: “ Không giống, không phải chị Hạnh Nhi cố tình khen anh ấy chứ?”

“ Này, em nói gì thế, từ nhỏ anh trai em đã hơn người rồi.” Giản Phàm bị kích thích trừng mắt với em gái, xoay quả mẹ: “ Mẹ, con biết mẹ không tin, nhưng đây là sự thực, nói thế này nhé, mẹ biết đặc điểm lớn nhất của con là gì không?”

“ Con ngoài ăn còn có đặc điểm gì?” Mai Vũ Vận xem thường, cái này gọi là bụt chùa nhà không thiêng:

“ Đặc điểm khác người, mẹ không biết thật à?”

“ Đặc điểm khác người à?” Mai Vũ Vận cho con trai một câu cháy xém toàn thân: “ Là nói dối, con giỏi nói dối hơn tất cả, trừ bản thân ra thì ai con cũng lừa, cả mẹ cũng bị lừa.”

Dương Hồng Hạnh cùng Giản Lỵ cùng phì cười quảy đầu đi, bà Đinh thấy cô giáo Mai nói thế nặng lời quá, an ủi Giản Phàm, Giản Phàm hậm hực, đối với chuyện mẹ mắng mình chưa bao quản tâm tới trường hợp đã không còn gì mà nói nữa rồi, cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong nhà: “ Ài, chính là thông minh, nếu con không thông minh sao có thể lừa người khác, mẹ có thế ai ngốc hơn đi lừa được người thông minh hơn không? Nếu không thông minh sao con có thể làm bếp trưởng, không thông minh sao có thể kiếm tiền ... Trừ học tập ra thì có chuyện gì con không làm tốt hơn người khác? Mẹ đừng có lấy ánh mắt cũ nhìn con cả đời.”

Lần đầu tiên thẳng thắn nói chuyện với mẹ, không nhún nhường, Mai Vũ Vận vừa nói nhắc tới nói dối là đùa nửa thật nửa giả, bị con trai phản bác mạnh mẽ như vậy, ngẩn rằ, chớp mắt nhìn như sợ ai đóng giả con mình vậy, nó lên cơn thần kinh gì mà dám cãi mình như thế.

Ánh mắt mẹ nhìn con luôn luôn là ánh mắt nhìn đứa bé chưa lớn, sợ con trai chịu khổ, không thể phủ nhận cách giáo dục của mẹ mang tình yêu con mà sâu, sâu tới mức thành gánh nặng.

Còn chưa đợi mẹ nói gì, Giản Phàm đi tới, nắm tấy Dương Hồng Hạnh nghiêm túc đứng trước mặt mẹ, đưa tới một cuốn sổ tiết kiệm.

Mai Vũ Vận vừa lật xem, thất kinh: “ Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”

“ Con bán cơm hộp, bán thịt, mở quán ăn kiếm được đấy.” Giản Phàm nắm chặt tấy Dương Hồng Hạnh, giọng kiên định: “ Con muốn nói, con có thể xử lý tốt việc của bản thân rồi, con muốn tự kiếm tiền, tự lập giả đình, làm việc con thích ... Mẹ nuôi con mấy chục năm rồi, giờ lại muốn cưới vợ mua nhà cho con, có phải mẹ muốn con trai mẹ vô dụng cả đời không?”

Mai Vũ Vận á khẩu, không biết từ bao giờ con trai đã trưởng thành trách nhiệm như vậy, không còn là đứa suốt ngày gây chuyện cần cha mẹ giải quyết nữa, gập cuốn sổ lại, xoa đầu con trai, vuốt má Dương Hồng Hạnh, ánh mắt có hạnh phúc vui mừng, cũng có nỗi buồn vì con đã lớn không cần cha mẹ nữa.

Bầu không khí có chút quải quái, cả Giản Lỵ láu lỉnh cũng không dám nói gì, im thin thít lèn lưỡi nhìn anh trai, dám cãi mẹ, thế thì ghê rồi.

Di động reo lên, Giản Phàm tắt đi, nói: “ Mẹ, bọn con phải về chi đội đây, mấy ngày tới không thể tiếp mẹ, sau khi vụ án kết thúc, con dẫn Hạnh Nhi về quê thăm ông bà.”

“ Không cần nói nữa, đi đi.”

Mai Vũ Vận một tấy ôm con trai, một tấy kéo Dương Hồng Hạnh, Giản Lỵ nhanh chân chạy ra mở cửa, bà Đinh theo sau, năm người lặng lẽ xuống lầu, chiếc xe việt dã cảnh sát đã đợi sẵn, hai bà mẹ vẫy tấy tiễn xe rời tiểu khu.

Bình Luận (0)
Comment