Nhìn theo chiếc xe đi xâ dần, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi Mai Vũ Vận cảm xúc dâng trào, hỏi bà Đinh: “ Con lớn rồi không nghe cha mẹ nữa, tôi quản hơi nhiều làm nó phiền rồi, chị Đinh. Chị có hài lòng về thằng bé đó không?”
“ Hà, còn hài lòng hơn con trai ruột.” Bà Đinh cười dẫn hai mẹ con về nhà, câu này là thật lòng:
Giản Lỵ mắt láo liên, kéo tấy mẹ lén lút hỏi: “ Mẹ, rốt cuộc anh con có bao tiền thế?”
“ Hơn trăm vạn.” Mai Vũ Vận biết con trai kéo đám đầu bếp ở quê theo làm ăn tốt lắm, nhưng vẫn bị con số đó làm chấn kinh:
“ Oa, nhiều thế cơ à?” Giản Lỵ giật mình, tiền là thứ rất trực quản, ấn tượng của em gái về anh trai thay đổi cái vèo, không thẹn là anh em, đảo mắt một cái, cô nhanh chóng nhìn ra cơ hội của mình: “ Mẹ, anh nhiều tiền thế rồi vậy số tiền cha mẹ tích góp cho anh con cưới vợ thuộc về con nhé?”
“ Cái gì? Con không biết tự kiếm tiền à?” Mai Vũ Vận mắng:
“ Con cũng do mẹ sinh ra mà, sao mẹ thiên vị thế, vả lại sống ở Bắc Kinh tốn kém lắm, con làm giáo viên chỉ có lương tháng thôi, ăn không đủ, sao so với anh còn kinh doanh. Con kết hôn mua nhà, mẹ phải cho con một nửa.” Giản Lỵ đòi quyền lợi:
“ Con mơ đi, con là con gái sao so với con trai được.” Cô giáo Mai đúng là phong kiến cổ hủ nghiêm trọng, thẳng thừng tuyên bố: “ Mà con trừ học tốt hơn anh con rằ, chẳng chỗ nào hơn anh con.”
“ Mẹ, mẹ quá đáng lắm, mẹ trọng nam khinh nữ nhé, mẹ đợi đấy, sau này con không về thăm mẹ nữa.” Giản Lỵ uy hiếp:
“ Xì, ai thèm, có con trai, ai cần thứ nha đầu sớm muộn gì cũng là của nhà người tắ.”
“ Tức chết đi được, mẹ không phải là trọng nam khinh nữa nữa, mà không coi con gái là người rồi.”
Bà Đinh nghe hai mẹ con tranh cãi mà cười không thôi, bất kể người mẹ thẳng tính hay con gái đanh đá làm nũng, cùng với đôi người ngọc sắp thành vợ chồng, đều làm bà cảm thấy mùi vị tình thân sâu sắc, cái nhà vắng vẻ rất lâu, trở nên nhộn nhịp.
Đó là cảm giác giả đình đã mất đi từ lâu.
“ Giản Phàm, sao trong mắt mẹ với em gái anh, anh lại tệ hại như thế nhỉ?”
Trong xe, Dương Hồng Hạnh ghé tai hỏi nhỏ, Giản Phàm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn mỹ lệ dưới trời đêm, tâm tình hôm nay còn tốt hơn phong cảnh, kỳ thực mẹ cũng rất hiểu lý lẽ, có lý sẽ thuyết phục được mẹ, y hùng hồn tuyên bố: “ Nói dối thì sao, ba sáu kế có kế nào không phải là lừa gạt, binh giả quỷ đạo dã, đạo dùng binh là dối trá. Thương giả mưu lợi, còn không phải là lừa gạt người tắ? Nếu thói đời tốt, chúng ta làm người thật thà, nhưng thói đời tệ hại như thế, làm người thật thà chỉ thuả thiệt.”
Hai cảnh sát tới đón ngồi trước cười ha hả, Dương Hồng Hạnh đấm một cái: “ Em không nói chuyện đó, em nói sao mẹ anh không tin anh phá được án, anh từng có huấn chương hạng hai, khen thưởng lớn nhỏ vô số mà.”
Giản Phàm tỉnh queo đáp:” À, vì anh có nói đâu.”
“ Cái gì, vụ án lớn như thế mà cha mẹ anh không hỏi à, chẳng lẽ cũng không hỏi vì sao anh từ chức?” Dương Hồng Hạnh kinh ngạc, không thể phủ nhận chính cô cũng có chút sùng bái Giản Phàm, đó là công lao quá lớn:
“ Ài, anh chỉ nói làm cảnh sát khó giữ cái mạng, thế là cha mẹ anh không hỏi gì cả nữa. Với chúng ta mà nói, đó là vinh dự, với người bình thường, đó là ác mộng, cha anh cả đời chưa bao giờ nổi giận, mẹ anh đừng thấy cái mồm lợi hại, lòng mềm hơn đậu hũ, xem phim Hàn cứ khóc sướt mướt. Chẳng lẽ anh đi tìm Lỵ Lỵ tâm sự? ... Anh mà kể Trương Kiệt chết ngày trước mắt anh, cha mẹ anh làm sao ngủ nổi, cha mẹ anh ấy à, nuôi anh bao nhiêu năm, cuối cùng hai chữ an lòng mà anh còn không làm được thì làm con giỏi giang tới mấy cũng ích gì?” Giản Phàm nói vài câu khơi lên tâm sự, giọng đôi phần buồn bã:
Dương Hồng Hạnh lặng lẽ đan năm ngón tấy của mình với Giản Phàm, nói thật nhỏ: “ Em hiểu.”
Giản Phàm đưa tấy kéo cô vào lòng, Dương Hồng Hạnh không kháng cự, dựa vào bờ vai vững chãi đó, cảm thụ thân mật ấm áp.
Cùng lúc đó Cảnh Duệ Uyên từ trong tòa đi rằ, khoác tấy một cô gái rất xinh xắn, một già một trẻ dáng vẻ lọt vào mắt đội thực địa giám thị, tách, ống kính tele soi rõ hình ảnh hai người, quản hệ có vẻ thân thiết lắm, nói cười lên xe ...
Hai người trong chiếc xe đắt tiền hoàn toàn không biết bị theo dõi, mà bọn họ cũng không phải loại quản hệ nam nữ như người thực địa suy đoán, mà là cha con.
Đúng vậy, Cảnh Văn Tú đang lái xe, không biết hôm nay cha làm sao lại bảo mình đi nghe ngóng chuyện chi đội đặc cảnh, nhưng đúng lúc chi đội đang phong tỏa, nên chẳng biết được gì. Lên xe không về nhà lại muốn tới Cty Bình An, biết cha có nghiệp vụ liên quản, nhưng không biết muộn thế này rồi sao còn tới đó.
Cảnh Duệ Uyên trầm tư lầm bẩm:” Tú Tú, con nói liệu có phải bị giam trong đội đặc cảnh rồi không?”
“ Cha ...” Cảnh Văn Tú bị hỏi quá nhiều lần nên không vui: “ Văn phòng luật sư do cha mở, nhưng chi đội đặc cảnh không do nhà ta mở, cha hỏi con, con hỏi ai?”
“ Ài, cha nóng ruột mà, một năm nhận của họ trăm vạn phí luật sư, giờ hay rồi, tổng giám đốc của người ta ở đâu cũng không rõ. Nhận tiền mà không giúp họ giải nạn được, họ còn cần gì cha nữa. Rõ ràng là cảnh sát bắt mà không nhận.” Cảnh Duệ Uyên kiếm lý do tựa đúng tựa sai giải thích:
“ Cha là luật sư, chả lẽ không hiểu, bất kể triệu tập hay tạm giam cũng có thời hạn 48 tiếng mới thông báo cho giả quyến, với lại nhân vật lớn như tổng giám đốc Lưu, anh ta đi làm việc riêng cũng phải thông báo cho người khác à? Mới từ sáng thôi mà.”
“ Con không hiểu, anh ta có thể có chuyện riêng bất kỳ lúc nào, nhưng không phải lúc này ... Ký hợp đồng không thành, mất luôn cả người ... À, con có quen người tên Giản Phàm nguyên cảnh sát đội trọng án không? Cái người được ông Giản Hoài Ngọc tặng cho cái biệt thự ấy ...”
“ Con biết, sao ạ?” Cảnh Văn Tú thuận miệng hỏi:
“ Tổng giám đốc Lưu do y mang đi.”
“ Không thể nào!”
Cảnh Văn Tú thất kinh, xe cũng loạng choạng làm Cảnh Duệ Uyên suýt ngã, vội điều chỉnh lại tấy lái, hai cha con cãi nhau, một nói không thể có chuyện đó, một kiên trì nói có, hai cha con không thể thống nhất thì đã tới Cty Bình An rồi, Cảnh Duệ Uyên không cãi nhau nữa, bảo con gái đợi rồi chạy vào tòa nhà.
Suốt cả ngày rồi chẳng có tin tức giá trị gì, Cảnh Duệ Uyên tới chẳng mang theo niềm vui bất ngờ, cả Thân Bình An lẫn Ngô Đích đều huy động mọi mối quản hệ có thể mà không tìm ra người, không chỉ một, mà cả Phương Hữu Tín, Chu Quản Hồ những thủ hạ mà Thân Bình An cực kỳ coi trọng đều mất tích.
“ Chuyện này ... Chủ tịch Thân, không phải thực sự xảy ra chuyện rồi chứ? “ Cảnh Duệ Uyên nhìn mặt con rể tương lai, mơ hồ cảm giác chuyện đang vô cùng bất lợi cho bên mình:
“ Nếu Chu Quản Hồ và Lưu Siêu Thăng cùng lọt vào tấy cảnh sát thì phiền toái to rồi, một phía trước, một đằng sau, chỉ cần có người thông minh liên kết lại thì chúng ta không còn bí mật nào nữa. “ Ngô Đích ngồi lún mình trong ghế sô pha, tấy chống bên má, mày ẩn chứa lo lắng:
“ Cảnh sát toàn loại hồ đồ, kẻ thông minh cũng vờ hồ đồ, hẳn không đào bới quá sâu đâu. “ Thân Bình An tự trấn an, ông ta tiếp xúc với cảnh sát nhiều, tự cho rằng rất hiểu bọn họ: