“ Đúng là thế, nhưng giờ họ có một người cực kỳ thông minh, chúng ta không thể không coi trọng, nếu y nhảy vào, chúng ta đối phó không được đâu. “ Ngô Đích đánh giá nhân vật đó cực cao, hắn không lo sự việc mà lo người:
Cả Cảnh Duệ Uyên và Thân Bình An nói gần như cùng lúc: “ Giản Phàm sao?”
Ngô Đích gật đầu xác nhận:” Đúng, chính là Giản Phàm, chẳng may chi đội đặc cảnh sử dụng người đó thì chúng ta nguy, đúng là khéo quá hóa vụng rồi, không những chẳng chụp được tội lên đầu y, lại giúp cảnh sát có viện trợ mạnh mẽ ...”
Cảnh Duệ Uyên không hiểu: “ Sao một nghi phạm lại thành người phá án được.”
“ Với y thì lại rất có thể ...” Ngô Đích có chút đau đầu, đặc biệt là Cảnh Duệ Uyên thông báo Giản Hoài Ngọc đã lên đường về nước, muốn đích thân ký hiệp nghị mua Tân Thế Giới, nếu chẳng may xảy ra vấn đề nữa thì thuả trắng bàn:
Di động của Thân Bình An reo, vừa cầm lên nhìn đã cười ha hả:” Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới, đi mòn gót sắt uống công, tìm được chẳng phí sức ... Tiểu Ngô, may mà có cậu, người của chúng ta đợi ở trung tấm giám định pháp y đã có tin.”
Ngô Đích "ồ" một tiếng giải thích Cảnh Duệ Uyên: “ Đội đặc cảnh không có kho đông lạnh, thi thể tội phạm đưa tới trung tâm pháp y bảo tồn, phong tỏa đội cũng không phong tỏa được người chết, cháu có người ở đó.”
Đây là sơ hở lớn, chỉ có người am hiểu trong nghề mới biết.
Tin nhắn là: 7 giờ 10, chi đội đặc cảnh đưa tới một cỗ thi thể, Chu Quản Hồ, đang giải phẫu.
“ Cậu phán đoán đúng lắm, hai hổ tương tranh, thế nào cũng có một con chết, Chu Quản Hồ chết trong tấy Khổng Tân Cường ... Ha ha ha, tôi nghĩ không cần biết người tên Giản Phàm thông minh tới mức nào, chắc chắn y không đoán ra chúng ta chỉ cần thông tin người chết.” Thân Bình An cười vài phần nanh ác:
Cảnh Duệ Uyên không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn Thân Bình An nói về người chết mà lại vui vẻ như thế, không khỏi rùng mình, lại nhìn Ngô Đích, có vẻ không có cảm xúc gì với tin này, mơ hồ dâng lên một nỗi sợ.
Ngô Đích chắp tắy: “ Chủ tịch Thân, chúc mừng anh, hạng mục không Hinh Viên đã trong tấy rồi.”
“ Ha ha ha, luật sư Cảnh, vất vả rồi, trong chuyện này ông có công lớn, yên tâm, sau khi xong việc không thiếu phần của ông đâu, sau này sự vụ pháp luật của không Hinh Viên thuộc về ông.” Thân Bình An hết sức khách khí, tin tức này hóa giải lo lắng cuối cùng của hắn, Chu Quản Hồ chết là hết, mọi manh mối đã bị chặt đứt, dù có muôn vàn hiềm nghi cũng chẳng làm gì được họ:
Không khí từ lo lắng trùng trùng chuyển sang vui vẻ ung dung, làm Cảnh Duệ Uyên càng không hiểu gì, ông ta nào biết Thân Bình An sợ nhất là Chu Quản Hồ và Lưu Siêu Thăng cùng rơi vào tấy cảnh sát, giờ chỉ còn một người, trăm cái miệng cũng nói không rõ rồi.
“ Vậy chuyện tổng giám đốc Lưu thì sao?” Cảnh Duệ Uyên vẫn canh cánh trong lòng, trong lòng mang nỗi sợ không thể nói ra ngoài, hôm đó cãi nhau với Sở Tú Nữ bị Lưu Siêu Thăng nghe hết, nếu hắn khai rằ, sẽ có vô số phiền phức:
“ Ha ha ha, hắn tự cầu phúc đi, giờ trừ hắn rằ, chẳng ai giúp được đâu, luật sư Cảnh, đi nào, chúng ta đi gặp cô vợ nhỏ của Lão Sở, cổ vũ tinh thần cho cô ta một chút, đừng để tới lúc lại không dùng được ..” Quả nhiên như Giản Phàm nói, Thân Bình An hoàn toàn không coi Lưu Siêu Thăng ra gì, khoác vai Cảnh Duệ Uyên ra khỏi phòng, Ngô Đích cáo từ đi trước một bước, biết hai vị kia thương lượng chi tiết hợp đồng, còn hắn đi tìm bạn gái xinh xắn.
21 giờ, phòng hội nghị chi đội đặc cảnh.
Vị chi đội trưởng Ngô này trong mắt Giản Phàm là phiên bản của Ngũ Thần Quảng, viên chức lâu năm, thăng tiến chậm, áp lực cao mang bệnh dạ dày kinh niên, đứng trên bục cao, phát biểu: “ Chúng ta đã đạt được thắng lợi mang tính giai đoạn, phá được vụ án bắt cóc, bắt được nghi phạm, có câu trả lời đẹp đế cho cục. Cục trưởng Lương căn dạn chúng ta thắng không kiêu, mở rộng chiến quá, sáng tạo công lao mới ..”
Luôn luôn là mấy câu đó, chỉ là có chút đặc thù, chi đội trưởng kéo Giản Phàm lên cả ngợi một phen, làm Giản Phàm nhớ tới cái trò của Ngũ Thần Quảng, cứ khi nào có nhiệm vụ nguy hiểm, nhất định tâng bốc mấy tên thực địa xui xẻo, nói cho anh nhiệt huyết sục sôi, chủ động xung phong.
Giờ không sợ bị lừa rồi, nghe cũng chai tai rồi, chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng mà bước ngoặt xảy rằ, đoán chừng mục đích chi đội trưởng ở đây, chỉ nghe ông
ta trầm giọng nói:
... Vừa mới được tin, Hoa
kiều yêu nước Giản Liệt Sơn và Giản Hoài Ngọc mai sẽ tới Đại Nguyên, chắc mọi người biết rồi, chúng ta từng làm nhiệm vụ bảo vệ ... À Giản Phàm, nhà này cùng họ tộc với cậu đấy.”
Không hiểu sao chi đội trưởng lại nói đùa như thế, trái đất này đúng là nhỏ bé, họ hàng thì không phải, nhưng ân oán thì có đấy, không ngờ có cơ hội giải quyết ân oán cũ, Giản Phàm mỉm cười: “ Ha ha ha, nếu có thên thích như thế, tôi đã không cần vất vả rồi.”
“ Vấn đề chính là ở đây.” Chi đội trưởng lại chuyển giọng: “ Hạng mục không Hinh Viên thuộc công ty địa ốc Cư Chi An, người đăng ký công ty này là Diêm giả Văn, vợ của Giản Hoài Ngọc, tôi đã xin chỉ thị cục trưởng Lương, sự kiện này chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng, chút bất cẩn thôi sẽ phá hỏng đại cục kiến thiết kinh tế. Đối với nhà đầu tư Hoa kiều lòng mang quốc giả này, chúng ta có mời người ta chưa chắc đã tới, không thể dọa người ta bỏ chạy. Vụ án này không có chứng cứ xác thực, không được hành động bừa, phải xin chỉ thị lãnh đạo, tránh gây hậu quả không tốt.”
Giảng giải một phen tình huống mới, lại nhắc nhở chú trọng bảo vệ an toàn kỳ Quốc Khánh, lại nói tới tăng cường giáo dục tư tưởng mới giải tán, chủ nhiệm Điêu và hai cấp dưới đi tiễn chi đội trưởng.
Tần Cao Phong chỉ đứng lên tiễn sau đó ngồi hút thuốc, hai mắt nhìn trần nhà, nhà từng vòng khói như tên ngốc:” Giản Phàm nghe thấy không, vụ án này e chết từ trong trứng nước rồi.”
“ Đội trưởng Tần, đừng quá coi trọng Hoa kiều, đều là loại không lợi không dậy sớm thôi, được mấy người về vì yêu nước chứ? Ít nhất không phải Giản Hoài Ngọc đâu.” Giản Phàm cười nhạt:
“ Núi ngày trước mắt nhưng đi mới thấy xâ, ở tầng cấp của chúng ta mãi mãi không hiểu nổi tẩng cấp của họ cao thế nào đâu, nếu như vị Hoa kiều đó ra mặt ký hợp đồng, lại có lãnh đạo tỉnh bồi tiếp, tôi hỏi cậu, ai dám ngăn cản nữa? Cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bắt.” Tần Cao Phong nói với giọng uất hận kìm nén, là người chấp pháp, tội phạm ngày bên cạnh mà không thể đưa tấy bắt, là là chuyện ấm ức nhất:
“ Chỉ cần Sở Tú Nữ tỉnh lại, ông ta còn ký cái rắm. “ Giản Phàm cũng không cam lòng:
“ Bác sĩ nói, cô ấy hôn mê sâu, có khả năng thành người thực vật.” Tần Cao Phong không có nhiều hi vọng, con tin tuy đã cứu về nhưng lại là trường hợp tồi tệ nhất:
“ Chỉ cần cô ấy còn sống đủ khiến khối kẻ phải hôn mê, hiệu quả hơn bắt người, anh đừng lo, bọn chúng chỉ xoắn lấy nhau vì lợi ích thôi, chỉ cần phá hỏng lợi ích chung là sẽ tới lúc chó cắn chó.” Giản Phàm lần này có vẻ quyết tâm lắm: “ Đội trưởng, sao anh càng già càng đi xuống thế, chỉ một tên Hoa kiều đã khiến anh sợ thế này. Được, chúng ta không chọc vào Hoa kiều vội, tôi chỉ anh cách đơn giản nhé, giờ e cái chết của Chu Quản Hồ lộ ra rồi, bọn chúng kê cao gối ngủ ngon, đợi chúng yên lòng thư thái chuẩn bị ký hợp đồng đi, trước khi ký kết lộ tin Sở Tú Nữ còn sống cho Lý Uyển Như biết, một nóng một lạnh đủ dọa cô ta sợ chết đi sống lại ... Còn cách đơn giản hơn, bí mật bắt cổ đông Tân Thế Giới, người không còn, còn ký gì nữa, đúng không?”
Tần Cao Phong nhíu mày, đây đâu phải biện pháp, là hành vi của lưu manh.
“ Đi thôi, toàn ra chủ ý bậy bạ.” Dương Hồng Hạnh vội vàng kéo Giản Phàm đi, không cho cái miệng y phun nọc độc hại người nữa: