Thời gian chậm rãi trôi đi, đêm hôm đó e nhiều người mất ngủ.
Vừa quả 22 giờ, biệt thự A12 tiểu khu Tinh Uyển, mấy vị khách rời đi, xem ra chủ khách đều vui, bà quả phụ phong tư tha thướt đích thân tiễn khách ra xe, gọi giúp việc cho con trai đi ngủ, còn mình vào gara lái xe rời nhà.
Hành trình chiếc BMW màu bạc đó tất nhiên lọt vào mắt nhân viên thực địa, chỉ có điều làm Dương Phong ngạc nhiên là, xe vào một tòa nhà trong tiểu khu An Cư liền không ra nữa, lòng sáng lên, nơi đấy e là nhà của cha ruột Sở Dĩnh rồi.
Lại bắt đầu lục tung mọi tư liệu, so sánh với phát hiện của nhân viên thực địa, cơn buồn ngủ của Dương Phong bay biến sạch, càng nghĩ càng hưng phấn.
Đêm trôi quả, trời hé sáng.
“ Ở nơi này à?” Dương Hồng Hạnh nhìn quả cửa sổ, một ngôi nhà nhỏ ba tầng màu vàng gạo, hàng rào gỗ trắng muốt, cùng với cổng gỗ nhỏ nhắn, trong sân thấp thoáng giàn nho, không ngờ ở khu thành phố tấc đất tấc vàng còn giữ được tiểu lâu biệt thự kiểu cũ này, nếu nói là nhà của quản lớn cấp tỉnh không ai nghi:
“ Đúng, người có tiền sống thật dễ chịu, nơi này chỉ hơn khu biệt thự mà thôi, Tiểu Sở có nhãn quảng hơn Lão Sở nhiều. “ Giản Phàm xuống xe cảm khái, nơi này phía sau công viên Tây Giao, sáng sớm có thể nghe thấy tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng từ công viên truyền rằ, dù mùa thu, nơi này vẫn phủ một màu xanh mướt, đúng là thế ngoại đào viên:
Lại là nhiệm vụ đặc thù nữa, người muốn tìm ở nơi này, Giản Phàm hô nghiêm, hai đặc cảnh đứng thẳng lưng, trầm giọng nói rất có phong thái lãnh đạo: “ Biết nhiệm vụ hôm nay chưa?”
Vương Kiên và chiến hữu lắc đầu, đương nhiên là không biết, bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều tới mục tiêu mới được thông báo, bảo sao làm vậy, có khi chẳng biết mình đang tham giả vụ án gì. Giờ Vương Kiên từ lúc tham giả nhiệm vụ tìm thấy con tin, cực kỳ khao khát theo Giản Phàm tiếp tục lập công, nên cố gắng ưỡn ngực tỏ thái độ hết mình vì nhiệm vụ.
Không ngờ Giản Phàm cười nói:” Nhiệm vụ của hai cậu là theo sau đít tôi, trừ bảo vệ tôi và vợ tôi, còn lại là ngậm miệng, ngậm miệng và ngậm miệng. Không được nói, không được hỏi, càng cấm cười, biến mình thành xác chết vô cảm, làm được không?”
“ Chuyện này ...” Vương Kiên mặt nhăn như mướp đắng, không rõ thế là sao, linh cảm tiền bối sắp giở trò xấu rồi:
Dương Hồng Hạnh đi nhanh tới đẩy Giản Phàm: “Anh lại bày trò gì thế?”
Giản Phàm lên mặt:” Này, đừng xen vào, đây là nhiệm vụ vinh quảng chi đội giao cho anh, anh phải hoàn thành chính xác. Hai cậu, làm được thì theo tôi, không thì đứng đây, đừng lề mề, hôm nay nhiều việc lắm đấy.”
Dương Hồng Hạnh chưa phát tác, hai đặc cạnh khép chân kính lễ, đồng thanh:” Đảo bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“ Em xem, chính sách ngu dân của đảng ta tốt thật, hạ lệnh phát là nghe ngay.”
“ Nói năng vớ vẩn, liên quản gì chứ, anh nói năng phản động như vậy, thế nào cũng có ngày bắt anh đấy.” Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm đi, chẳng buồn chỉ tích cái tên không đứng đắn này nữa, dù sao thì dời Thái Sơn dễ, thay đổi Giản Phàm khó:
Cộc! Cộc! Cộc!
Một lát sau cửa mở ra một khe nhỏ, là nữ nhân trung niên, vừa thấy cái mặt xẹo là giật nảy mình, định đóng cửa không ngờ cửa kẹt rồi, thì ra người kia đã đưa bàn chân tới chặn cửa, quát: “ Đóng cái gì, không nhìn thấy cảnh sát à? Bà là ai? Người kia đâu? Sao lại ở đây?”
Một tràng câu hỏi làm nữ nhân kia ú ớ: “ ... Tôi, tôi tên Ngô Phương ... Là giúp việc Sở gia.”
Giản Phàm không đi tra hộ khẩu tất nhiên là không thèm quản tâm, quát: “ Mau đi gọi Sở Hỉ Phong, bảo ông ta đội đặc cảnh tìm ông ta có việc.”
Thế là giúp việc chậm trễ, chẳng đóng cửa đã chạy đi, Giản Phàm thình lình xoay người, tức thì thấy khóe môi Vương Kiên vừa cử động, rõ ràng là cười trộm, trừng mắt lên, hai người kia biết phạm quy, vội vàng đứng nghiêm, trưng ra bộ mặt hung thần ác sát.
Tranh thủ lúc bà giúp việc chạy đi gọi người, Dương Hồng Hạnh lên đá một cái vào chân Giản Phàm đang vênh vang đắc ý, nghiến răng nói nhỏ: “ Anh đừng có mà cáo mượn oai hùm rồi quên mất mình là ai đấy.”
“ Em nữa, đừng có học mẹ anh, phải giữ thể diện cho anh trước mặt người ta chứ.” Giản Phàm không hài lòng càu nhàu: “ Nói mãi không sửa.”
“ Nói người không nghĩ tới mình, em bảo anh sửa thói thiếu đứng đắn, anh có sửa không, anh toàn bày trò cười, biến mình thành thằng ngốc, đừng trách em không khách khí, đi với anh, em không mất mặt chắc.”
Đang cãi nhau thì trong nhà chạy ra mấy người, nào là bà giúp việc, vợ chồng Sở Hỉ Phong, vợ chồng Sở Vũ Phi, ngẩn ra nhìn bốn người, Sở Hỉ Phong mắng giúp việc sao để khách đứng ngoài, sau đó hết sức niềm nở đi tới: “ Chà chà chà, ông chủ Giản, không ra đón xâ, lỗi quá, lỗi quá, xin mời, đáng lẽ nói một tiếng để tôi và Vũ Phi ra đón chứ ... Mấy vị này là?”
“ Kệ họ, tùy tùng thôi ... “ Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh nói một câu mang tính báo thù, liệt cô vào chung hàng ngũ đám Vương Kiên:
Cả nhà ngạc nhiên nhìn Sở Hỉ Phong khách khí gần như khúm núm, mẹ chồng con dâu thì thầm. Sở Vũ Phi thì hâm mộ, làm ông chủ có thư ký xinh đẹp chẳng lạ, nhưng có hai đặc cảnh làm tùy tùng thì ghê gớm rồi, lập tức sai giúp việc bày trà nước hoa quả.
Sở Hỉ Phong mời thuốc, đợi Giản Phàm rít mấy hơi mới cẩn thận hỏi: “ Ông chủ Giản đại giá quảng lâm, có gì chỉ giáo?”
“ Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, vừa vặn mọi người đều ở đây ... Nói đơn giản là giám đốc Sở, tôi thấy ông không nên đồng ý bán Tân Thế Giới, đó là giả nghiệp mà ông và anh trai ông sáng lập, giờ Lão Sở vừa nhắm mắt, ông là em sao bán đi vội thế? Hơn nữa ông thừa hiểu, bỏ đi khoản nợ, đổi thành tiền mặt, ông được bao nhiêu, chẳng phải lỗ lớn à?” Giản Phàm không vòng vo rào đón gì hết:
Người nhà Sở giả nghe vậy ai nấy vài phần khó xử, câu này chỉ ra nỗi đau của họ, Sở Hỉ Phong thở hắt ra một hơi:” Biết làm sao, kỳ thực tôi cũng không bỏ vốn đầu tư, do anh tôi niệm tình tôi đi theo nhiều năm nên chia cho tôi ... Chả lẽ anh tôi nhắm mắt, tôi lại đi tranh chấp với chị dâu?”
“ Nói sai rồi, thiên hạ này đều là em chồng bắt nạt chị dâu, đâu có chuyện ngược lại, nếu ông không tranh, người ta còn nghi quản hệ hai người không bình thường.”
Câu này vừa nói ra Sở Hỉ Phong trừng mắt, vẫn nhịn được, nhưng vợ ông ta thì chỉ mặt quát tháo:” Này, cậu ăn là ai mà nói khó nghe thế hả, chửi người ta đấy à?”
“Đúng thế, cha, họ là ai chứ?” Con dâu đứng về phía mẹ chồng:
“ Giản Phàm, chúng tôi không chọc được vào anh, anh cũng đừng quá đáng, thấy cha tôi thật thà nên bắt nạt à?” Sở Vũ Phi chắn trước mặt vợ, nói thế thứ thực chất sợ vợ mình không biết nặng nhẹ chọc giận người tắ:
Càng ngăn càng loạn, bà mẹ bới móc: “ Nhìn cái mặt cậu đã biết không phải loại tử tế, cảnh sát thì sao, cảnh sát thì có thể chửi người ta à?”
“ Im, im hết đi.” Sở Hỉ Phong cuống lên đứng dậy mắng vợ, chỉ muốn yên chuyện, đám nữ nhân trong nhà không biết Giản Phàm là loại gì, ông ta rõ lắm:
Rầm! Tiếng đột lớn át hết, cả nhà Sở giả kinh sợ im thít, Giản Phàm đấm bàn chỉ Sở Hỉ Phong: “ Các người nên chửi ông ta mới đúng, đạo lý đơn giản như vậy mà không hiểu à, Lý Uyển Như vội vàng bán đất, rõ ràng là cướp trong tấy mấy người cả ngàn vạn, vậy mà im thin thít ... Ông Sở, cái tòa nhà đó giờ giá trị thế nào, ông tự biết, ông thực sự thấy mình có lợi à?”
Nhớ lại thì Giản Phảm đá xoáy chế độ gắt phết đấy, nhất là nói chuyện với Phí Béo.