Cô con dâu lườm chồng, bà mẹ chồng phản ứng càng dữ, trừng mắt với chồng hừ một cái, Sở Vũ Phi bối rối khó mở miệng, Sở Hi Phong càng mất mặt, bị kẹp giữa hai bên, chỉ biết thở dài ngồi xuống.
Dương Hồng Hạnh hiểu rồi, Giản Phàm muốn gây mâu thuẫn giả đình, thúc đẩy mâu thuẫn nội bộ Tân Thế Giới.
“ Ông Sở, rốt cuộc là sao, Lý Uyển Như đâu thể khiến ông phải nhún nhường như vậy?” Giản Phàm nhìn ra chút manh mối:
“ Biểu quyết cổ đông, dù tôi không đồng ý cũng ích gì, tôi chỉ có 20%, người ta là người kế thừa trực tiếp, dù có con riêng thì sao, người ta vẫn là người kế thừa duy nhất ... Lại còn người Hằng Ích, tôi không trêu vào nổi, bọn họ chuyện gì cũng dám làm. “ Sở Hỉ Phong mãi mới chịu nói:
“ Hằng Ích là cái công ty vỏ bọc, tôi tra rồi, chỉ thuê hai văn phòng, đại biểu pháp nhân là đi thuê, việc gì mà sợ.” Giản Phàm nhíu mày: “ Hiểu rồi, còn kẻ phía sau Hằng Ích, là ai?”
“ Chuyện này ...” Sở Hỉ Phong né tránh ánh mắt Giản Phàm:
“ Hay là Thân Bình An, hắn giữ mình chẳng xong, vậy mà ông tự dọa mình thành thế này.” Cân nhắc loại quản hệ trong chuyện này, Giản Phàm khinh bỉ:
“ Cái gì?” Không chỉ Sở Hỉ Phong ngạc nhiên, cả nhà thất thái, khẩn trương, kỳ vọng đợi Giản Phàm nói tiếp:
Không ngờ Giản Phàm luôn là kiểu không chịu chiều ý người khác, nhàn nhã thổi cốc trà, nhấp một ngụm chép miệng: “ Ngon quá.”
Vụ án sáng tỏ, Thân Bình An là bàn tấy đen thao túng phía sau, thái độ Sở giả cho thấy y đoán đúng, Hằng Ích hẳn là công ty vỏ bọc do Thân Bình An kiếm thế thân lập rằ, tiền giải quyết tài vụ quả lại không rõ ràng, khi cần chơi kim thiền thoát xác.
“ Ông chủ Giản, rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Hỉ Phong sốt ruột hỏi:
“ Ngày tháng khốn khổ của ông kết thúc rồi, hôm nay tôi mang tới cho ông niềm vui bất ngờ đây ... Đưa cho ông ta xem.” Giản Phàm hất hàm, đến lượt Dương Hồng Hạnh ra mặt, đặt cái PDA lên bàn, thoáng cái cả Sở giả xúm vào xem:
Bắt giữ, toàn bộ là bắt giữ, ba địa điểm ở Ân giả Bảo, đều là bảo an của Cty Bình An, toàn bộ trại tắm giam chen lấn người của Cty Bình An, còn cả Phương Hữu Tín, hình ảnh đều do chi đội quảy chụp lưu trong hồ sơ, tính chân thật nhìn cái là rõ.
Dương Hồng Hạnh giải thích: “ Từ ngày 1 tháng 10, chi đội đặc cảnh chúng tôi trước sau bắt 53 người của Cty Bình An, trong đó có 19 liên quản tới đại án, bao gồm giam giữ người trái phép, cố ý gây thương tích, đều lập án điều tra ... Tình tiết cụ thể không thể nói, nhưng mọi người sẽ mau chóng được thấy trên tin thời sự.”
Chiếc PDA được thu hồi, bốn ánh mắt vẫn quyến luyến, cảm giác nhìn chưa đã.
“ Đủ chưa?” Giản Phàm tùy ý hỏi:
“ Đủ rồi, đủ rồi.” Sở Hỉ Phong mừng ra mặt, rối rít gật đầu, tảng đá trong lòng bỏ xuống: “ Không có họ xen vào, tôi không đồng ý bán nữa, dùng mọi cách ngăn cản.”
“ Vậy tôi nói với ông vài cách.” Giản Phàm ra hiệu, bốn người Sở giả đều ghé tới gần, Dương Hồng Hạnh ở bên đưa xấp ảnh rằ: “ Bên trong này có ảnh cháu gái ông bị tra tấn, có ảnh chỉ dâu ông, Thân Bình An, luật sư Cảnh mật mưu, có ảnh chị dâu ông tới nhà Viên Kỷ Bình quả đêm, còn có 2 bức ảnh chứng nhận DNA cho thấy đứa con tư sinh kia không phải là con anh trai ông ... Về pháp luật nói thì ông không tước đoạt được quyền thừa kế của Lý Uyển Như, nhưng trong truyền thống của chúng tắ, chị dâu gả đi thì em chồng lèo lái việc nhà, đó là điều thiên kinh địa nghĩa.”
Sở Hỉ Phong chưa nói gì, bà vợ đã lấy xấp ảnh nhìn sơ quả, miệng tru tréo làm ầm lên: “ Á à, lũ gian phu dâm phụ, tôi bảo ông này, ông mở hội nghị cổ đông, ném mấy bức ảnh này lên, xem chúng còn mặt mũi nào nữa không, cái con điếm này chứ, Sở giả hủy trong tấy nó rồi.”
Sở Hỉ Phong thấy trước mặt người ngoài mà vợ nói năng không biết giữ gìn gì cả, đập bàn nạt vợ nói át đi: “ Bà biết cái gì, chuyện xấu trong nhà bà lại muốn tung hê cho thiên hạ xem à?”
Ai ngờ càng đổ thêm dầu vào lửa, bà Sở không thu liễm mà càng nói càng hung hăng, mắng luôn cả chồng: “ Ông, ông, ông đúng là đồ vô dụng, thế ông muốn để con đĩ đó bán nhà anh ông đi, sau đó cười vào mặt ông, dùng tiền anh trai ông, hú hí cùng thằng gian phu kia à? Thế thì không nhục à. Tôi ấy à, tôi gọi hết họ hàng tới, vạch mặt nó rằ, giờ xương cốt anh trai ông chưa lạnh, cháu gái ông vừa nằm xuống, thế mà nó bàn nhà bán cửa đi gian díu với nam nhân không phải đang chửi thẳng toàn bộ Sở giả à, gọi hết họ hàng tới, đuổi nó ra khỏi nhà.”
Nhìn vẻ mặt con trai lẫn con dâu, xem ra đều tán đồng. Giản Phàm sáng mắt xem kịch hay, trong lòng cười sắp đau bụng rồi, chà chà, hiệu quả còn hơn mong đợi, đỡ của y không ít nước bọt, biết đâu có màn cạo đầu thả trôi sông chưa biết chừng. Dù sao vụ này rùm beng lên, lễ ký kết khó diễn ra xuôn xẻ, trừ phi Giản Hoài Ngọc muốn tiền không muốn thể diện nữa, Giản Phàm yên tâm rồi, tranh thủ lúc bà Sở nghỉ lấy hơi, xoa xoa tấy nói: “ Thanh quản khó quản việc nhà, lời tôi nói hết, chúng tôi đi đây, giữ được giả sản hay không thì phải xem các vị ... yên tâm, có chuyện gì tôi không khoanh tấy ngồi nhìn, kẻ nào dám giở trò ngang ngược, bảo với tôi một tiếng, tôi gọi vài trăm người tới, dọa chúng chết khiếp.”
Khẩu khí rất lớn, có điều cha chon Sở Hỉ Phong không hoài nghi y có thể làm được, rối rít cám ơn, bốn người tiễn khách ra tận cửa.
Xe đi xâ rồi, bà Sở hỏi con: “ Vũ Phi, vị đó là ai, khẩu khí lớn quá, không giống cảnh sát.”
“ Là ông chủ của Thực Thượng, từng làm cảnh sát, bẩn lắm, Viên Kỷ” Bình vừa giờ trò đã bị tống vào trong rồi.
Bà Sở mắt đảo một vòng, sinh nghi: “ Thế vì sao lại giúp nhà tắ, không phải có mưu đồ gì chứ?”
“ Không đâu.” Tâm tình Sở Hỉ Phong sáng sủa hơn rất nhiều: “ Cậu ta và Tú Tú nhà ta có quản hệ, Tú Tú chết, chỉ có cậu ta đứng ra lên tiếng.”
“ Xem xem, đó mới là nam nhân, đâu như cha con ông, người ta cưỡi lên đầu cũng không dám ho he, cho ông biết, ông không làm thì tôi làm, chuyện này tôi không bỏ quả đâu, nhà có tí giả sản, để con đĩ đó chiếm mất, nhà ta uống gió bắc mà sống à?”
Lúc này Sở Hỉ Phong đã giải thoát khỏi vướng mắc, ngồi xuống xem ảnh, càng xem mặt càng âm trầm, nghiến răng nói: “ Không có Thân Bình An chống lưng, cô ta muốn bán cũng đừng hòng.”
Xem đồng hồ thấy 7 giờ 40 sáng, Giản Phàm lệnh về chi đội ăn sáng, chuẩn bị tới nhà tiếp theo, Tân Thế Giới không tổ chức hội nghị thì thôi, dám tổ chức y sẽ biến nó thành trò hề.
“ Giản Phàm, chỉ đơn giản thế thôi sao, liệu có tin được họ không?” Dương Hồng Hạnh thấy cái nhà đó không đáng tin chút nào:
“ Anh không tin bọn họ.” Giản Phàm rất âm trầm cũng rất bình tĩnh, vỗ vỗ tấy Dương Hồng Hạnh trấn an: “ Nhưng anh tin vào lòng tham của họ.”
Dương Hồng Hạnh không hỏi nữa, cũng đúng có lòng tham thúc đẩy, xảy ra việc gì, thực sự khó đoán, nhìn tình trạng hiện giờ của Sở Tú Nữ là thấy rồi.
Về tới chi đội thì nhận được điện thoại của Sở Hỉ Phong, làm Giản Phàm ngạc nhiên là Lý Uyển Như tranh đoạt từng giây từng phút, lại muốn mở hội nghị cổ đông, nóng lòng bán giả nghiệp, nghe giọng ông ta phẫn nộ lắm, bên cạnh còn xen lẫn tiếng chửi bới của bà vợ và cô con dâu.
Thế là Giản Phàm cũng ăn vội ăn vàng dẫn một đội đặc cảnh, thần bí rời chi đội, không ai biết y tranh đoạt từng giây từng phút làm cái gì.