11 giờ trưa, cách hội nghị cổ đông chỉ 15 phút, Phó Vũ Hà phó tổng giám đốc Tân Thế Giới lái chiếc Audi A4 cũ do công ty phân phố cho tới công ty, trước sảnh ăn nhanh treo biển "Đóng cửa sửa chữa, tạm dừng kinh doanh". Cảnh tượng vắng vẻ tiêu điều, cô ta cũng có dự cảm từ lâu, cái công ty từ huy hoàng tới ám đạm này, cuối cùng tới hồi kết.
Có lẽ từ lúc Sở Tú Nữ bị bắt cốc đã định sẵn kết cục này, đẩy lên phía trước nữa, Sở Thành Nhiên chết cũng là dấu hiệu. Nhưng kết cục không giống cô ta dự tưởng, cứ nghĩ khi rời đi, mình chẳng lo cơm áo nữa rồi, nhưng nói chuyện với Sở Hỉ Phong mới choàng tỉnh, chờ đợi mình chỉ có hai bàn tấy trắng.
Xe dừng lại, nhấc chân dẫm lên sân trải đá, lòng hoảng hốt, thiếu chút nữa vấp ngã, đóng sầm cửa xe lại. Sở Vũ Hà tỉnh táo hơn đôi phần, nói ra thì cô ta thuộc nhân vật cấp nguyên lão của công ty, đi theo Sở Thành Nguyên từ lúc sáng nghiệp, mười mấy năm trôi quả, cống hiến thanh xuân, mồ hôi, thậm chí là thân thể cho cái công ty này, đổi lại cái hư danh phó tổng giám đốc. Tất cả, tất cả vì cái tên phụ bạc đó, nghĩ tới bức ảnh trong túi, khuôn mặt dựa vào phấn son níu kéo thanh xuân vặn vẹo tới biến dạng, bức ảnh đó phá nát toàn bộ mộng đẹp của cô tắ.
Bảo an công ty tưởng phó tổng xảy ra chuyện gì vội đi lên hỏi, ai mà ngờ lại bị ăn chửi, nhìn khuôn mặt từng coi là đệ nhất mỹ nhân của công ty như phủ băng nghìn năm, bảo an im như thóc, tránh thật xâ, tới khi phó tổng như giận ai nện cao gót sầm sầm vào đại sảnh, mới ra cửa đứng gác.
Im phăng phắc, trời trong gió mát, kỳ nghỉ Quốc Khánh kéo dài chưa kết thúc, đáng lẽ phải là lúc kinh doanh tốt nhất, ấy vậy mà toàn bộ Tân Thế Giới bao phủ trong không khí im lìm, mấy chiếc xe quen hoặc không quen lần lượt vào bãi đỗ, vẫn quá ít ỏi so với thường ngày, trông chỉ thêm thê lương.
Lại họp cổ đông rồi, chưa bao giờ thấy họp liên tục như thế, cả bảo an cũng thấy bất thường.
Hướng đông ngã tư đường Doanh Bàn đỗ chiếc Hyundai, Sở Hỉ Phong nhìn Giản Phàm từ chiếc xe đặc cảnh đi xuống, bấm còi xe, đích thân mở cửa đón y vào ghế phụ lái. Vừa đợi y ngồi xuống báo cáo công tác mấy tiếng quả, đại khái là xúi giục được đám nhân viên lâu năm Phó Vũ Hà, Hứa Nhạc Sơn đại náo hội nghị, người đi đầu là Phó Vũ Hà, còn mời tới vài người bạn cũ của Sở Thành Nhiên, chuẩn bị nói chuyện ra nhẽ với Lý Uyển Như, cái trò không khác gì đánh ghen này ầm ĩ thật đấy, song Giản Phàm không rõ kết quả ra sao.
Sở Hỉ Phong nhìn ra Giản Phàm chưa tin tưởng lắm, bổ xung: “ Ông chủ Giản, anh chưa thấy mặt cô ta lúc nhìn ảnh Viên Kỷ Binh và Lý Uyển Như thôi, gần như muốn nổ tung.”
Giản Phàm cũng biết tin đồn giữa Phó Vũ Hà và Viên Kỷ Bình, nhưng không coi có gì to tát, thời nay chuyện nam nữ hỗn loạn, nhất là Phó Vũ Hà thanh danh chẳng tốt, ngủ với vài nam nhân có khi chẳng lạ.
“ Phó Vũ Hà năm xưa một lòng theo anh tôi, ý đồ muốn gả vào Sở gia, nhưng bị Lý Uyển Như xuất hiện bất ngờ đẩy sang bên, anh tôi khi còn sống cũng luôn cảm giác áy náy với Phó Vũ Hà, nên an bài chức giám đốc một bộ phận .. Mấy năm quả cô ta có quản hệ không rõ ràng với Viên Kỷ Bình, một chưa gả, một đã ly hôn, nghe đồn hai người muốn lập giả đình ... Giờ lần nữa Lý Uyển Như chen ngang lần nữa, cô ta chịu được mới là lạ. “ Sở Hỉ Phong kể vắn tắt ân oán ba người, hỏi: “ Ông chủ Giản, nói vậy hẳn đứa con riêng kia mang họ Viên?”
Giản Phàm lắc đầu: “ Mang họ gì, e mỗi Lý Uyển Như mới biết thôi, ai rõ cô ta chân đạp mấy thuyền?”
“ Cũng phải, dù sao không phải con anh tôi, ai thèm biết nó là thứ nghiệt chủng nhà nào, có lẽ luật sư Cảnh cũng không biết.” Sở Hỉ Phong không cần biết con ai, cứ đổ cho Viên Kỷ Bình kích động Phó Vũ Hà đã, ảnh trước mắt, lại thêm chuyện quá khứ, không thể không tin: “ Ông chủ Giản, tôi chẳng sợ gì khác, chỉ sợ đám bảo an của Bình An thôi, chuyện này trông vào anh.”
“ yên tâm, có công an ở đây, còn sợ gì bản an?” Giản Phàm nhảy xuống xe đóng cửa lại, Sở Hỉ Phong lúc này mới lái xe tới công ty cách đó không xâ.
Dương Hồng Hạnh lái xe tới đón Giản Phàm lên, nhìn bộ dạng lén lút vừa rồi là biết lại làm chuyện không hay ho gì: “Thế mà anh dám nói là kế hoạch của đơn vị, đảm bảo lại sắp tự ý làm bậy.”
“ Kế hoạch của đơn vị là phải kéo dài thời gian cho Sở Tú Nữ trị liệu tỉnh lại, không thể để cô ấy tỉnh lại đã là gạo nấu thành cơm chứ? Tới khi đó giao dịch đã xong thì em đi đâu nói lý?” Giản Phàm bao biện:
“ Thế không phải là thừa à, sao không đem tin tức cô ấy còn sống tiết lộ rằ, vậy đã chẳng có những chuyện này.”
“ Em nói đúng rồi, không có mấy chuyện này thì chẳng bắt được ai, chúng sẽ im lìm hết, hơn nữa càng nguy hiểm cho cô ấy ... Chỉ có miếng thịt béo vô chủ bỏ đó, đám sói mới xông vào tranh, không phải anh nói, chủ nhiệm Điền nói đấy, Khổng Tân Cường bắt về cũng chết rồi, chẳng lẽ không bực.”
Dương Hồng Hạnh không phản bác nữa, chỉ không biết là vì sao chi đội lại cho Giản Phàm nhiều quyền lực như thế, cho y xe, lại cho y dẫn người đi làm bậy, thắc mắc nghi vấn của mình: “ Tại sao ai cũng nghĩ Sở Tú Nữ đã chết, trước đó chúng ta đâu thông báo gì?”
Giản Phàm ghé tai Dương Hồng Hạnh nói nhỏ: “ Chi đội phong tỏa không liên lạc với bên ngoài, chỉ có kênh thông tin để lộ là người chết, hôm Khổng Tân Cường cấp cứu vô hiệu xong đời, đưa tới trung tâm pháp y, tấm biển tên người được ghi là Sở Tú Nữ ... Thế là đủ, người nghe ngóng tin tức chẳng lẽ còn đi vào xem xác?”
“ Tiểu Viên, giục giám đốc Sở một chút.”
Trong phòng hội nghị Tân Thế Giới, luật sư Cảnh an bài một câu, lúc này người cần tới đã tới đủ, thiếu mỗi Sở Hỉ Phong, một ngày trước xảy ra trò hề, ông ta học khôn rồi, trước tiên muốn Lý Uyển Như đạt thành nghị quyết ở đại hội cổ đông, sau đó ký hợp đồng sẽ đơn giản hơn.
Viên Kỷ Binh đi gọi điện thoại, Lý Uyển Như ngồi ở vị trí chủ tịch, da dẻ mịn màng bóng láng đầy sức sống, chẳng hề giống vẻ ảm đạm thần kinh hôm quả, cũng phải thôi, sắp đó cả trăm triệu rồi, dù là ai cũng phơi phới như vậy hết. Nhìn cô tắ, luật sư Cảnh hâm mộ, bảo sao các cô gái trẻ thích lấy ông già, còn không à, ông già chết là thành phú bà rồi.
Cũng vì chuyện hôm quả mà luật sư Cảnh có chút mẫn cảm, mí mắt giật giật, cảm giác Phó Vũ Hà không bình thường, im lìm như chuẩn bị quyết đấu với ai vậy. Lại nhìn đại biểu Hằng Ích, mí mắt lại nháy, đôi nam nữ này do Thân Bình An phái tới, nghĩ tới đề tài người chết tối quả mà khiếp, cái kế hoạch dày công thiết kế này, không hiểu sao làm ông ta thấy có vấn đề, mí mắt giật mãi.
Giật, lại giật, ngoài hành lang ồn ào, luật sư Cảnh lại giật mình, Viên Kỷ Bình ra mở cửa, mười mấy người tràn vào làm người trong phòng đứng bật cả dậy.
“ Lão Hứa, làm cái gì vậy hả, không biết đây là đại hội cổ đông à?”
“ Biết chứ, biết nên chúng tôi mới tới ... Chỉ để hỏi chủ tịch một câu, đám người già đã theo tổng giám đốc cũ từ thời lập nghiệp sẽ thế nào? Thời gian trước Thực Thượng ở chỗ chúng ta ra sức lôi kéo người, mọi người niệm tình cũ không đi, không thể chớp mắt một cái cho chúng tôi uống gió tây bắc chứ?” Hứa Nhạc Sơn là người thật thà, thẳng thắng: