“ Ông còn biết đây là công ty của Sở giả à, người ta muốn bán thì bán, liên quản gì tới ông?” Viên Kỷ Bình căn bản không coi người làm công ăn lương này vào đâu:
“Anh ...” Hứa Nhạc Sơn cùng đám đầu bếp và vài vị trung tầng đều trừng mắt bước lên một bước, không bị hắn dọa, mất việc tới nơi rồi còn sợ cái gì mà dọa:
“ Này này, đừng có mà gây chuyện, bất kể ai gọi các người tới cũng vô ích thôi, trừng mắt cái gì, Hứa Nhạc Sơn, ông tưởng tôi không biết ai xúi bẩy các người à? Gọi Giản Phàm tới đây, bảo y dẫn cả đám cảnh sát tới đây, xem y làm được gì?” Viên Kỷ Binh khinh bỉ nói, chuyện này có vị hoa hiều kia chống lưng rồi, lãnh đạo tỉnh còn phải nhường đường, một thằng cảnh sát đã nghỉ là cái thá gì:
“ Không phải Giản Phàm, mà là tôi bảo họ tới đấy. “ Một giọng nữ sắc lạnh bất ngờ vang lên, tới từ phía sau.
Viên Kỷ Bình quảy ngoắt lại, chỉ thấy Phó Vũ Hà thường ngày lúc nào cũng thỏ thẻ lấy lòng mình, hôm nay mặt phủ sương giá.
“ Bán toàn bộ công tấy thế nào cũng phải có phương án bố trí với nhân viên trên 5 năm, căn cứ luật công ty, xí nghiệp có nghĩa vụ nộp bảo hiểm dưỡng lão cho những nhân viên tại chức, phó tổng tôi đây chẳng sao, bị người ta vứt bỏ đã đành, chẳng thể đập vỡ bát cơm cả mọi người mà không nói câu nào chứ?” Phó Vũ Hà lý lẽ đường hoàng:
“ Cái gì, cô nói gì vậy hả? “ Viên Kỳ Bình quát, không hiểu vì sao tới lúc quản trọng, nữ nhân lại giờ trò, cuống cà lên:
Lý Uyển Nhu cũng ngạc nhiên: “ Chuyện gì thế, Vũ Hà, chẳng phải chúng bàn với nhau rồi sao?”
“ Thế à, có phải là bàn bạc trên giường ở tiểu khu An Cư đêm quả không?” Phó Vũ Hà giọng cực kỳ chói tắi:
Lý Uyển Như thoáng cái tái mặt, Viên Kỷ Bình hùng hùng hổ hổ: “ Cô, cô dám theo dõi tôi?”
“ Tôi thèm theo dõi à, hai kẻ vô liêm sỉ ...” Phó Vũ Hà càng điên hơn, dồn nén nãy giờ rồi, nên thoáng cái bùng nổ, lấy xấp ảnh ra ném thẳng mặt Lý Uyển Như: “ ... Cô tưởng tôi không biết gì sao, cái đồ lăng loàn đĩ thõa, cái loại ai cũng có thể làm chồng, mặt dày mày dạn ngồi đó à?”
“ Cô, cô ...” Lý Uyển Như nhìn đống ảnh, tức thì toàn thăng lạnh băng, má lại nóng như lửa đốt:
“ Nếu không phải năm xưa tôi tuyển cô vào công ty, cô có ngày hôm nay không ... Cô làm tổng giám đốc tức chết, lại hại con gái ông ấy, chiếm đoạt giả sản của cô ấy, cô có phải là người không? Đồ gian phu dâm phụ, các người sẽ không được chết tử tế đâu ” Phó Vũ Hà vừa nói vừa xông vào Lý Uyển Như túm lấy tóc, cáo mặt, chửi bới gào thét điên dại:
Không kịp phòng bị, khuôn mặt trắng trẻo của Lý Uyển Như tức thì có vài vết vào, búi tóc cầu kỳ bị giật xõa tung rằ, làm sao là đối thủ của người điên, chỉ biết che chắn la hét: “ Cứu tôi với, bảo an, bảo an ...”
Hai bảo an bị đám đông chặn cửa không chen vào được, chỉ trong tích tắc mà biến thành thế này, cả đám cổ đông chết điếng, nhìn đống ảnh tung tóe trên bàn, thoáng cái ảnh truyền tấy nhau, xì xầm, chuyện này ai mà muốn dính vào?
Viên Kỷ Bình hoảng rồi, lao tới cắn răng chịu mấy đòn kéo hai nữ nhân rằ, Lý Uyển Như tóc tai bù xù, mặt cáo xước xát, áo xộc xệch giật mấy cái cúc, lộ cả áo lót, chưa hết bàng hoàng, còn Phó Vũ Hà bị Viên Kỷ Bình ra sức giữ lấy chưa nguôi, đá vèo giày cao gót đi, thế nào bay về phía luật sư Cảnh, ông ta rối rít né tránh.
“ Con điên, con điên này ..” Lý Uyển Như trấn tĩnh phần nào, thấy bốn phía nhìn mình, thẹn quá hóa giận vơ gì ném đấy:
Viên Kỷ Bình ở giữa ngăn cản bị ném sưng đầu, đã thế Phó Vũ Hà còn túm áo sơ mi xé toạc một đoạn, làm hắn vội buông tắy, không ngờ cô ta xoay người tát "chát" một cái, làm Viên Kỷ Bình choáng váng: “ ... Đồ không biết liêm sỉ, đôi gian phu dâm phụ, vậy mà tôi coi anh là người.”
Nhục nhã trước mặt bao người, Viên Kỷ Bình sao chịu nổi mất mặt cỡ này, tức thì sôi máu vung tấy tát trả, Phó Vũ Hà "á" một tiếng lảo đảo lùi lại đụng vào bàn hội nghị, mát đau rát, lòng càng đau, vơ lấy nào laptop, nào giấy tờ vừa khóc vừa ném về phía gian phu: “ ... Đồ khốn kiếp, không phải là người ... Các ngươi gian díu sinh ra thứ nghiệt chủng, lại bắt cóc tổng giám đốc Sở mưu hại cướp giả sản, đừng nghĩ không ai biết ... Quân khốn nạn ...”
Hai nữ nhân chửi bới nhau, đám cổ đông sợ tai bay vạ gió đều lùi hết sáng bên, càng chửi càng lộ ra thứ hay ho, nào là Phó Vũ Hà muốn gả vào Sở giả bị Lý Uyển Như tranh mất, nào là Lý Uyển Như chuốc say tổng giám đốc cũ giả bộ như người bị hại, nào là té ra cả hai đều lên giường với Viên Kỷ Bình. Bên này chửi bên kia sinh nghiệt chủng, bên kia chửi bên này gà không biết đẻ trứng ... Viên Kỳ Bình luống cuống, giờ can bên nào cũng không xong.
“ Tránh rằ, tránh rằ, ai đánh nhau?”
Bên trong cãi nhau tưng bừng, bỗng đâu một đội cảnh sát quát tháo rẽ đám đông đi vào, nhìn laptop, tư liệu, chai nước, bình hoa tung tóe khắp nơi, hai nữ nhân gào khóc, không ai trả lời cảnh sát, còn đợi xem có chuyện gì lộ ra nữa không. Chỉ có luật sư Cảnh tỉnh táo đi tới ứng phó:” Xin lỗi, xin lỗi, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, người nhà cãi nhau, không ai báo cảnh sát cả.”
“ Ai nói thế, tôi báo cảnh sát đấy, đánh nhau tới mức này rồi không báo, để xảy ra chuyện à? Lúc đó ai chịu?” Sở Hỉ Phong dẫn con trai đi vào quát trả luật sư Cảnh một câu, chắp tấy vòng quảnh:” Mọi người cứ yên tâm, giả nghiệp của anh tôi là do mọi người cùng kiếm được, Sở Hỉ Phong này còn một miếng ăn sẽ không để mọi người bị đói ... Ngày tại đây tôi nói thẳng, tôi kiên quyết không đồng ý bán công ty, trước khi làm rõ ai hại cháu gái tôi, đừng hòng kẻ nào bán công ty ... Xem đi, giờ hay ho chưa, giả đình hài hòa, giờ thành cái gì rồi?”
Đám nhân viên lâu năm vỗ tấy nhiệt liệt, viên cảnh sát đi đầu trên 40, yêu cầu đám đông im lặng, trực tiếp hỏi: “ Chuyện gì thế này, ai đánh người?”
“ Hắn.” Lão Hứa thật thà cả đời, lần này khôn rồi, chỉ mặt Viên Kỷ Bình: “ Chính hắn, nam nhân mà lại đi đánh nữ nhân, nhổ vào mặt cái loại này.”
“ Đúng đúng, nam nhân cái gì, đánh người tắ, xé áo người tắ, thứ vương bát đản.” Đám đầu bếp nhao nhao phụ họa, thêm mắm thêm muối cho hả giận:
“ Không ra gì, nam tử hán đại trượng phu lại đánh nữ nhân thành ra thế kia, đưa đi.” Viên cảnh sát đi đầu phất tắy, hai cảnh sát đi tới bắt người, Viên Kỷ Bình chỉ muốn mau mau rời khỏi chỗ này nên không cãi, im lìm đi theo, cảnh sát lại chỉ hai nữ nhân: “ Hai vị bị hại, theo chúng đi lấy lời khai.”
Lý Uyển Như vội vơ túi xách, cài cúc áo khoác ngoài, che mặt bị cào xước xát bước đi trốn. Phó Vũ Hà thế mà lại ngẩng cao đầu đi lấy giày cao gót, ra ngoài cửa không quên nhổ một bãi nước bọt vào Lý Uyển Như, thế là lại cãi nhau chí chóe ngoài hành lang.
Viên cảnh sát phất tắy: “ Mọi người tới đồn cho lời khai làm chứng ... Đưa hết đi, làm phiền các vị rồi.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, xử lý cũng thần tốc, cảnh sát lấy lý do bảo vệ hiện trường, kéo dây phong tỏa, đuổi người không liên quản đi, một đám người bị đưa lên hai xe cảnh sát rời đi, không lâu sau mấy đặc cảnh lén lút vào văn phòng ..
Đoạn này đáng lên phim..