Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 968 - Chương 230: Sụp Đổ Từng Mảng. (1)

Hắc Oa Chương 230: Sụp đổ từng mảng. (1)

Đồn công an Đại Doanh Bàn hết sức náo nhiệt.

Mặt Phó Vũ Hà lem luốc nước mắt, Lý Uyển Như bị cào mặt giựt tóc, hai nữ chính từ trên xe tới đồn vẫn chửi nhau như không có ai bên cạnh, nghe từ miệng họ không biết ai đúng ai sai. Lý Uyển Như nói con mụ đanh đá kia gây rối đánh người, phải bắt, Phó Vũ Hà thì nói đôi gian phu dâm phụ hợp mưu chiếm đoạt giả sản Sở gia, đám nhân viên đi cùng không can, đứng xem trò hay, đợi có tin gây shock nào lộ ra nữa không?

Chỉ khổ cảnh sát, dù Bao Long Đồ chuyển thế, Sherlock Holmes tái sinh cũng chẳng thể tìm ra manh mối từ những từ đĩ thõa, gian phu, lăng loàn, dâm phụ, con hoang ... Đồn trưởng hết cách đành tách bọn họ rằ, an bài mỗi người một phòng riêng, nữ nhân một khi lên cơn rồi thì chẳng sợ ai, khiếp hơn cả chục tên lưu manh tụ tập gây sự, còn không à, nếu là lưu manh thì cho vài cái vả là êm rồi.

May mà chuyện không khó tra, rất nhiều nhân chứng, đám nhân viên chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảnh sát hỏi một cái dở khóc dở người, cổ đông Viên chơi chán phó tổng Phó, rồi lại dính líu tới bà quả phụ, còn mật mưu hại chồng cũ, lừa chiếm tài sản, ai nấy miêu tả như chính mình chứng kiến.

Vốn tưởng là vợ chính với vợ bé xung đột, té ra là tình nhân với tình nhân pk, dân cảnh lấy lời khai che miệng cười suốt, lát sau không cười nổi nữa, cô ba dì bảy thân thích nhà mẹ đẻ Lý Uyển Như kéo tới, bác sĩ tư năm sau người, ai nấy đeo vàng đeo ngọc, làm như đồn công an là nhà mình.

Thế trận Lý giả lớn như thế, đám đông vốn hay ngả về kẻ yếu, nên lòng thương hại chuyển cho Phó Vũ Hà, thế là lời khai đều thành Lý Uyển Như và Viên Kỷ Bình hợp mưu hãm hại cha con Sở gia.

Mặc dù chỉ là chuyện nghe đồn nói bậy, nhưng mười mấy người một lời, cảnh sát không dám xem nhẹ, chạy vào phòng sở trưởng báo cáo tình huống.

Đồn trưởng đang nghiêm mặt nghe báo cáo đau đầu thì có điện thoại, tức thì khúm núm: “ Khoa trưởng Trương ... Không có việc gì, hai nữ nhân đánh cãi nhau, chúng tôi đang hỏi ... Không biết anh có chỉ thị gì, vâng vâng, tôi sẽ có câu trả lời rõ ràng ... Ài, còn đang khóc ...”

Lại là người nữa hỏi thăm nói đỡ, từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, nào phân cục, nào cục công an, nào viện kiện sát cứ gọi tới không ít, mấy chục lãnh đạo, riêng nghe điện thoại đã đau tắi. Trong lòng đồn trưởng chửi thầm bọn đặc cảnh, cứ tưởng giúp chuyện nhỏ, ai dè chọc vào tổ ong, toàn là những vị không ai muốn đắc tội, cũng may là nghe nói hai nữ nhân đánh chửi nhau thì không chỉ đạo gì nữa. Chuyện này, anh dính vào, biết đâu trong câu chuyện không rõ ràng kia lại có thêm một "dâm phu" ..

Ai mà biết được, đúng không?

Tiếp đó đồn trưởng, chỉ đạo viên đều ra mặt, phái hai nữ cảnh sát pha trà rót nước nhiệt tình, hết cách, toàn người có thân phận mà, bất cần một chút chuyện đưa lên cục cũng không hiếm.

Cuối cùng tới lúc phải có ý kiến xử lý, đồn trưởng, chỉ đạo viên cùng mấy dân cảnh phụ trách tụ tập lại, không ngờ ý kiến đồn trưởng là, giáo dục là chính, thuyết phục làm phụ, toàn là người có văn hóa, cho về đợi kết quả xử lý.

Thế là dân cảnh nhận lệnh rời đi, có điều lát sau quảy về báo cáo, Phó Vũ Hà khóc lóc không đi, đòi xử lý nghiêm túc đôi gian phu dâm phụ. Phía Lý Uyển Như càng khó dây, chỉ vết cào trên mặt, bắt cảnh sát làm ra nhẽ.

Nằm ngoài sự kiện trên, khi Ngô Đích biết chuyện ký kết lại lần nữa chết yểu thì đã là hơn một tiếng sau, vội vàng chạy tới đồn công an, trợ thủ thực tập của luật sư Cảnh đã cho xong lời khai đi rằ, mặt đưa đám kể lại nguồn cơn, đang nói thì hai vị đại biểu Hằng Ích cũng đi rằ, bốn người than phiền hồi lâu. Ngô Đích tức ứa máu, không ngờ chuyện hỏng ở chỗ nữ nhân.

Không ức sao được, đồ trong túi lại hỏng, mà chủ tịch Thân đang ở sân bay, nếu biết hỏng ở chuyện dở khóc dở cười này, không biết nổi cơn lôi đình thế nào.

“ Phải rồi, luật sư Cảnh đâu ?” Ngô Đích cần di động mãi mà không biết phải giải thích cho chủ tịch Thân thế nào, chợt nhớ ra một người thích hợp nhất, hỏi trợ thủ:” Vì sao còn chưa rằ?”

Đúng rồi, luật sư Cảnh đâu? Trợ thủ gãi đầu, giờ mới nhớ nãy giờ không thấy người đâu cả, mà không thấy từ lúc nào nhỉ, khi đó nhốn nháo lại đông người nên không ai chú ý tới ai Hình như trước cả tới đồn công an đã không nhìn thấy nữa rồi, thế là người này nhìn người kia, hỏi nhau đều lắc đầu nói không ai thấy, vội gọi điện cho luật sư Cảnh, xuất hiện chuyện chưa từng có " thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ...", nghề này của bọn họ di động lúc nào cũng bật 24/7, gọi vào số dự phòng, cũng tương tự.

“ Hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi, Tiểu Điền, cậu về văn phòng, có tin báo ngày cho tôi ... Hai người đi báo cáo tình hình với chủ tịch Thân, tôi đi tìm người!” Ngô Đích dấy lên cảm giác hết sức không lành, nhất là có vết xe đổ của Lưu Siêu Thăng trước đó, đừng để bị rơi vào tấy cảnh sát nữa thì không còn bí mật nào mà dấu nữa, hoảng hốt an bài mấy người kia, sau đó bốn người lên xe, đi về ba phía khác nhau.

Vậy thì luật sư Cảnh đâu rồi nhỉ? Thời gian quảy ngược về 2 tiếng trước, khi nhân chứng và đương sự dẫn khỏi phòng hội nghị.

Đám đông nhốn nháo chửi quả cãi lại làm người ta đau đầu xấu hổ, Luật sư Cảnh được một cảnh sát đưa lên xe, đây là cái xe việt dã sản xuất trong nước, rất rộng, xe chở vài người cũng không thành vấn đề. Có điều ngồi một lúc những người khác lại không đưa lên xe này, xe lên đường mà không có ai khác nữa luật sư Cảnh mới giật mình, nhìn lái xe là một nữ nhân không quen, còn nhìn sang vị trí phụ lái thì không khác gì bị rắn cắn. giật bắn mình: “ Là cậu?”

“ Chúng ta là người quen cũ mà, luật sư Cảnh, có cần sợ thành như thế không?” Giản Phàm quảy đầu nói đùa, giống người quen đùa với nhau:

Công phu trấn định của luật sư Cảnh không tầm thường, thoáng kinh ngạc nhanh chóng che dấu, sự xuất hiện của Giản Phàm đã giải thích mọi chuyện, Sở Hỉ Phong trở nên cứng rắn, Phó Vũ Hà trở mặt, đám nhân viên tụ tập gây chuyện ...

“ À, đúng là cậu, nhiều năm không gặp, nghe nói cậu làm ông chủ.” Luật sư Cảnh tâm tư xoay chuyển, khẩu khí như không có chuyện gì, tới mức này hối hận cũng vô ích:

“ Không phải chứ, trí nhớ kém thế, hôm quả chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay nhiều năm không gặp lần thứ hai à?” Giọng Giản Phàm chẳng có tí đứng đắn nào;” Luật sư Cảnh, mai lại tiếp tục nhiều năm không gặp lần thứ ba?”

Dương Hồng Hạnh phì cười, làm việc cùng Giản Phàm, khó nói được là nên vui hay nên buồn.

Luật sư Cảnh không đấu khẩu với y, nhìn quả gương chiếu hậu có hai cái xe giống hệt bám theo, mỉm cười nói với chút uy hiếp vừa đủ:” Ồ, thì ra cậu đối phó với Lưu Siêu Thăng như thế này đấy hả, cho cậu biết, cậu đang đùa với lửa đấy, chuyện này lộ rằ, cả chi đội trưởng các cậu cũng không đỡ nổi đâu.”

“ Luật sư Cảnh, ông nói tôi là ông chủ rồi, còn nói gì tới chi đội trưởng của tôi. Đây là bạn gái của tôi, chúng tôi đều không ăn cơm nhà nước ... Hạnh Nhi, giới thiệu cho em biết nhé, đây là luật sư Cảnh Duệ Uyên của văn phòng luật Đại Hằng ...”

Cô gái lái xe quảy đầu lại gật đầu, xinh đẹp, nghiêm túc không nói cười làm luật sư Cảnh hoài nghi đây mới là cảnh sát thật, hợp lý thôi, cảnh sát dù dùng Giản Phàm cũng phải giám sát không cho y vượt quá giới hạn, chỉ cần có cảnh sát ở đây là ổn rồi.

Bình Luận (0)
Comment