“ Đừng giả vờ nữa, cảnh sát muốn đối phó với tôi nhưng không có chứng cứ, nên ném tên tiểu tốt cậu ra đi đầu chứ gì? Giản Phàm, trải quả nhiều chuyện như thế mà cậu vẫn tin cảnh sát à? Nếu có chuyện gì, chúng ném cậu ra làm vật hi sinh ngây, nghĩ cho thấu đáo.” Luật sư Cảnh không vừa, khích bác lẫn hăm dọa:
Ai ngờ Giản Phàm bĩu môi lắc đầu:” Có ngu mới đi tin cảnh sát.”
“ Vậy thì tôi không hiểu rồi.” Luật sư Cảnh cau mày :” Sao anh làm việc này?”
“ Có gì mà không hiểu, tôi không tin họ, nhưng họ tin tôi ... Tôi cũng biết ông không tin cảnh sát, nên mới lặn lội đường xâ tới tìm ông mà.” Giản Phàm nhẹ nhàng hóa giải trò ly gián:
Luật sư Cảnh khoanh tấy trước ngực: “ Được, vậy chuẩn bị đưa tôi đi đâu, cái nắm xương già này cái gì cũng sợ, nhưng không sợ cảnh sát đâu.”
“ Chúng ta nói chuyện với nhau thôi, không có ai là cảnh sát ở đây cả, luật sư là vuả không ngai, ai dám làm gì ông chứ? Đừng lo, chỉ trò chuyện, vài chuyện nhỏ thôi, còn không phải là hỏi chuyện.” Giản Phàm lại giở bài đối phó với Lưu Siêu Thăng rằ:
Nhưng luật sư Cảnh kiến thức cao hơn chàng tổng giám đốc kia nhiều:” Nếu tôi không muốn trò chuyện thì sao?”
“ Tùy tiện, ông có thể xuống xe bây giờ, hoặc đi đâu tôi đưa tới đó.” Giản Phàm ra hiệu Dương Hồng Hạnh dừng xe bên lề đường:
Cảnh Duệ Uyên im lặng một lúc, sau đó mở cửa xe, một chân bước xuống nhìn Giản Phàm, lại nhìn xe phía sau, không ai có phản ứng gì, càng thêm hồ nghi, làm gì dễ dàng thế, e lúc đó rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.
“ Luật sư Cảnh, tôi biết hiện giờ có cả đống câu đố quẩn quảnh trong đầu ông, chuyện ông biết tôi đều biết, chuyện tôi biết thì ông không biết, chẳng lẽ ông không muốn biết là tôi đã biết những gì?”
Một đống chữ "biết" nối liền nhau làm luật sư Cảnh miệng co giật, vốn do dự rồi, giờ quyết định chưa đi vội.
“ Cơ hội phải biết nắm lấy, luật sư Cảnh, ông làm luật bao năm, chẳng lẽ còn không hiểu bắt cóc tống tiền giờ thành mưu sát, đừng nói chủ mưu, ai dính tới một chút thôi cũng không cách nào rửa sạch sẽ nổi đâu ... Đừng hỏi tôi chứng cứ, ông làm luật sư tự biết, chứng cứ thực sự quản trọng đến thế à? Lưu Siêu Thăng bị đưa đi rồi đấy, tôi thấy có ai làm gì được đâu, ông thấy thân phận mình so với Lưu Siêu Thăng thế nào?”
“ Cậu uy hiếp tôi đấy à?” Luật sư Cảnh phát run vẫn nghiêm giọng quát, nhưng chuyện đúng như Giản Phàm nói, giờ dính líu tới mưu sát rồi, ông ta không dám xem nhẹ nữa:
Giản Phàm tỏ vẻ chân thành đưa tấy rằ:” Tuyệt đối không phải uy hiếp, mà là lời nói thật lòng, ông không nghe thì thôi, làm phiền đóng cửa xe lại hộ tôi, lần sau gặp ông không phải là tôi nữa đâu.”
Cạch! Hồi lâu sau cửa đóng lại, nhưng không phải là từ bên ngoài, mà là từ bên trong, luật sư Cảnh ngồi về chỗ cũ: “ Được rồi để xem lời thật lòng của cậu ra sao, tôi còn muốn biết các cậu muốn làm gì?”
“ yên tâm, chỉ nói chuyện thôi không làm gì cả, Hạnh Nhi, đi thôi.”
Giản Phàm ra hiệu xe chầm chậm lên đường, không có điểm đến nào cụ thể.
“ Luật sư Cảnh, ông muốn uyển chuyển, súc tích hay là trực tiếp?”
“ Sao cũng được, nhưng trực tiếp là tốt nhất, tôi còn việc bận, nếu được thì lát đưa tôi về Tân Thế Giới, xe của tôi ở đó.” Cảnh Duệ Uyên tâm trạng đâu mà vòng vo:
“ Ok, không làm lỡ chuyện của ông đâu, bắt đầu nhé, tôi cho ông xem một thứ, biểu thị thành ý của tôi.” Giản Phàm quảy lại ấn máy ghi âm, liền có giọng Lưu Siêu Thăng truyền rằ:
" ... Hôm đó là 28 tháng 9, chủ tịch thúc giục hạng mục không Hinh Viên, tôi chạy tới văn phòng luật sư Đại Hằng, cùng luật sư Cảnh Duệ Uyên ngồi xuống bàn bạc, lúc Sở Thành Nhiên còn sống, chỉ cần ông ta không muốn bán công ty thì không ai làm gì được, giờ ông ta chết rồi, cổ phần không còn ở trong tấy một người nữa, như vậy có không gian thao tác lớn. Tôi rất sốt ruột, có điều luật sư Cảnh có vẻ rất bình thản, nói vài ba ngày nữa có câu trả lời, bảo tôi đợi ... Hôm đó vừa vặn Sở Tú Nữ cũng tới, tôi đành phải tránh vào gian trong ..."
Cảnh Duệ Uyên không có bất kỳ phản ứng nào, dù là một cái nhíu mày nhăn trán.
" ... Mới đầu họ nói gì tôi không nghe rõ, nhưng về sau giọng càng ngày càng lớn, bọn họ từ nói chuyện thành cãi nhau, Sở Tú Nữ mắng luật sư Cảnh vong ân phụ nghĩa, dấu di chúc cha cô không tuyên bố, muốn cùng Lý Uyển Như chiếm đoạt tài sản Sở gia. Luật sư Cảnh phủ nhận, Sở Tú Nữ xòe bài, nói luật sư Cảnh không công bố di chúc, cô tiết lộ chuyện con tư sinh của Lý Uyển Như, tước đoạt quyền thừa kế của Sở Dĩnh, dù có phải chia một phần tài sản cho Lý Uyển Như thì cô cũng không lỗ, vì đã di chuyển một phần tài sản rồi, hơn nữa dù có bán cũng không bán cho Phú Sĩ Tiệp ..."
Mặt dù tư thế nét mặt không đổi, nhưng lòng Cảnh Duệ Uyên ngày càng lạnh.
Chuyện lo sợ nhất đã xảy rằ, đầu óc xoay chuyển vài biện pháp ứng đối, giống như lúc tìm sơ hở trong điều luật, tranh chấp trên tòa án nhiều năm, sớm luyện ra bộ mặt không biểu cảm gì rồi.
Tách" khẽ một tiếng, luật sư Cảnh nhìn Giản
Phàm máy ghi âm mỉm cười đắc ý như đã thấu ý nghĩ bí mật trong lòng đối phương vậy.
“ Ha ha ha, thế này đâu chứng minh được cái gì, tôi còn có thể tố cáo tội phỉ báng.” Luật sư Cảnh rất chuyên nghiệp, hiểu vì sao không có cách sát tới tìm rồi, vì không chứng cứ nên sợ ném chuột vỡ đồ mới phái vị cảnh sát cũ này ra phá đám:
“ Đúng, không nói lên điều gì hết.” Giản Phàm nói thuận theo ông tắ, thở hắt rằ:” Người lập di chúc lẫn người kế thừa đều đã chết, chân tướng bị nhấn chìm, dù nói thật cũng có thể coi là phỉ báng.”
“ Giản Phàm, đừng giở trò câu chữ tâm lý với tôi, thứ đó đem ra lừa kể ngu xuẩn như Lưu Siêu Thăng còn được, với tôi, thậm chí tôi có thể chất vấn tính hợp pháp của khẩu cung đó ngày ở đây. Loại vụ án tranh chấp dân sự, đặc biệt là phân chia tài sản không dễ giải quyết, sử dụng biện pháp hình sự là vô nghĩa. Giam Lưu Siêu Thăng thì ích gì? Chỉ cần hắn không có chứng cứ, hoặc hắn xuất hiện nói các cậu đưa hắn đi phi pháp ra sao, sẽ không ai tin chứng cứ của cậu.” Luật sư Cảnh lấy ra thái độ trưởng giả chỉ bảo, đánh vào điểm yếu của Giản Phàm:
Giản Phàm thở dài: “ Ông nói đúng lắm, thế nên tôi mới tìm ông, chỉ để nói một câu, luật sư Cảnh, ông đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, câu này không tồn tại tính chất uy hiếp đâu nhé, nhưng ông cũng biết cách phá án của cảnh sát rồi đấy.”
“ Cám ơn, chỉ thế thôi sao?” Luật sư Cảnh che dấu nhanh sự hoảng loạn của mình, trước tiên phải quả được cái họa trước mắt đã rồi tính kế sách lâu dài:
“ À, còn chứ, xem cái này.” Giản Phàm thuận tấy lấy một tập ảnh, vẫn là ảnh cũ, ảnh chụp nơi giam giữ Sở Tú Nữ:
Cảnh Duệ Uyên xem rất chậm, xem từng bức ảnh, xem rất lâu mới chuyển bức khác, môi mím chặt kìm nén, Giản Phàm chỉ muốn đánh giá, lão già này đã táng tận lương tâm hay chưa, chỉ thấy một chút hối hận, giống như thứ nước mắt cá sấu, chẳng có giá trị.
Dương Hồng Hạnh lái xe rất vững, đường cũng ít xe cộ, từ Tân Thế Giới đi về phía bắc, lên con đường vành đai, thi thoảng nhìn quả gương chiếu hậu, giờ cô hiểu vì sao hình cảnh lại bị gọi là đám thổ phỉ rồi, như hiện giờ lão già kia bình thản lật xem những bức ảnh đó, chính cô muốn dừng xe lại đá vài phát vào mặt cho hả.
Nhưng kích động không giải quyết được gì, giống như năm xưa cô mang một bầu nhiệt huyết và lý tưởng đi làm cảnh sát, hay giống như lúc phẫn nộ cởi bỏ cảnh phục, không có gì thay đổi hết.
Thu hồi lại ánh mắt, Dương Hồng Hạnh không nhìn ngang ngó dọc nữa, có điều đã nhận thức được, đối phó với loại người này, dùng bất kể phương pháp gì cũng chẳng sai.
Pháp luật không nhất định đại biểu cho chính nghĩa, và thực thi chính nghĩa không nhất thiết thông quả pháp luật.