Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 970 - Chương 232: Sụp Đổ Từng Mảng. (3)

Hắc Oa Chương 232: Sụp đổ từng mảng. (3)

Cảnh Duệ Uyên xem rất lâu, không nói gì hết, trả lại ảnh cho Giản Phàm, giữ đầu óc tỉnh táo của luật sư, biết chuyện gì nên nói, chuyện gì nên ngậm miệng : “Những chuyện này tôi đều biết rồi, bất kể cậu muốn vu oan hay cho rằng tôi câu kết với kẻ bắt cóc, hoặc hoài ngi tôi chính là kẻ bắt cóc, tôi đều không có gì để nói.”

“ Không. “ Giản Phảm phủ định:” Bằng vào thân phận đại luật sư của ông, sao có thể là kẻ bắt cóc, làm con tin mới đúng. Vụ bắt cóc này đã thành mưu sát giao cho đội trọng án điều tra rồi, Sở Hỉ Phong chuẩn bị đề xuất tố tụng, giao phân phối tài sản của anh ông ta cho tòa án giải quyết. Tin tức này, ông là người đầu tiên được biết.”

“ Chẳng thắng được đâu, Lý Uyển Như là vợ hợp pháp của Sở Thành Nhiên, đứng hàng kế thừa đầu tiên, không chỉ Tân Thế Giới mà giả sản của Sở Tú Nữ, gồm địa điểm của Thực Thượng ở Khấu Trang cũng sắp đổi họ rồi.” Cảnh Duệ Uyên thái độ ở trên cơ một bậc:

Giản Phàm xuả tắy:” Tôi không định thắng, chỉ cần kiện cáo mãi mãi không kết thúc, cứ trì hoãn thật lâu là các người thuả, ông thừa hiểu cái tác phong quản liêu của chúng ta mà, bảo họ nhanh mới khó, muốn chậm thì dễ lắm.”

Cảnh Duệ Uyên nuốt nước bọt, chiêu bẩn này đưa rằ, ai cũng chịu thôi.

“ Luật sư Cảnh, nếu ông có hứng thú, chúng ta thảo luận xem các ông còn bao nhiêu thời gian, cùng với mức độ viên mãn nhất có thể làm được nhé. Sau lưng ông là bảo an, sau lưng tôi là công an, hai chúng ta đều là nhân vật nhỏ đẩy ra ngoài đấu với nhau, so kè lực lượng sau màn, ông thấy bên nào có phần thắng lớn hơn.”

Theo Giản Phàm thấy, thuyết phục một người giống cởi cúc áo nữ nhân, cái đầu tiên rất khó, nhưng đợi cởi ra được rồi thì phần còn lại dễ dàng lắm, xe đi hai mươi phút, trong hoàn cảnh khép kín, Giản Phàm thấy sắp cởi được cúc áo đầu tiên rồi.

“ Vậy cược cái gì đây?” Luật sư Cảnh yên tâm rồi, Giản Phàm cho rằng thế lực sau lưng mình là Cty Bình An, vậy y chưa biết sức ảnh hưởng của người sau màn rồi:

“ Chẳng cược gì, tôi chỉ muốn xem dáng vẻ thất vọng của các ông khi cuối cùng không được đồng nào thôi.”

“ Thế hả, nhưng chuyện này không phải do cậu quyết.” Luật sư Cảnh ung dung:

“ Chậc chậc, luật sư Cảnh, ông đúng là luật sư có khác, sao toàn nghĩ tới thắng người khác thế, từ đầu tới giờ ông vẫn cứ nhầm lẫn, tôi đâu nói tới chuyện thắng, thắng không do tôi quyết, nhưng bại lại do tôi quyết.” Giản Phàm cười với bộ dạng lưu manh:” Mà chúng ta cãi nhau làm gì nhỉ, vì dù thế nào ông cũng thuả rồi ... Ví như đoạn ghi âm vừa rồi, chẳng may bị kẻ có dụng tâm truyền ra ngoài, thế thì văn phòng luật sư Đại Hằng coi như xong, đến cả bạn mấy chục năm còn lừa, ai dám tin vào ông? Ông còn lăn lộn được trong giới này nữa sao? Vụ án mấy trăm triệu vào tấy cảnh sát, ai cũng dốc sức phá, cảnh sát tới nhà như ôn thần, ông biết danh ngôn này chứ? Lúc đó một luật sư dính líu vào điều tra hình sự, vài ba ngày bị cảnh sát triệu tập tra hỏi, tôi đoán nếu hôm nay tin tung rằ, chiều mai thôi luật sư trong văn phòng ông xin nghỉ việc gần hết, những công ty thuê ông cũng cắt hợp đồng, đúng không? Kết tội ông không dễ, nhưng làm ông lụi bại cực dễ ... Tôi không nói tới thắng, mà nói tới bại vì thế.”

Mồ hôi đổ ròng ròng, hai tấy Cảnh Duệ Uyên khoanh trước ngực lúc này không giống thái độ ngạo nghễ, mà giống như sự bảo hộ, kẹp chặt lấy người, lòng hoảng loạn, lần phản bội này phải trả giá quá lớn rồi, sợ rằng tiếp tục thế này mình không giữ nổi phòng tuyến, lấy hết ý chí cứng rắn nói: “ Về Tân Thế Giới đi, xem ra chúng ta nói chuyện không hợp rồi, người đã chết, nói những chuyện này có ý nghĩa gì, cậu nên đi bắt hung thủ đi, đừng tốn thời gian với tôi. Giờ tôi thà không nhận một đồng nào, sớm giải quyết xong chuyên này ... Giản Phàm cám ơn đã nói thật, tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng tôi không giúp được gì đâu.”

Lão già sợ rồi, muốn bỏ gánh chạy rồi, Giản Phàm thấy đã tới lúc dọa chưa đủ, còn lấy lợi ra dụ mới được:” Chưa chắc, luật sư Cảnh, ông nhất định giúp được tôi, giúp bản thân vãn hồi tất cả ... Nếu người chưa chết, mọi việc sẽ vô cùng ý nghĩa.”

“ Cái gì? Cậu nói ai?” Mắt Cảnh Duệ Uyên chớp mắt mở lớn, giọng lạc đi:

“ Tôi bỏ công bỏ sức như vậy là vì ai? Vì cái gì? Ha ha ha, tôi là người làm ăn, nếu có người chưa chết, tôi kiếm lớn, bằng vào ơn cứu mạng, ông nghĩ sẽ được bao nhiêu?” Giản Phàm mập mở kích thích tinh thần ông tắ:

Luật sư Cảnh nghĩ tới một cái tên, lại không dám tin, kích động tới túm cổ áo Giản Phàm, hỏi nhỏ:” Rốt cuộc là ai?”

“ Ông đã bảo chúng ta nói chuyện không hợp mà, ông không chân thành, sao tôi phải mở lòng? Buông tấy tôi rằ, định làm gì thế hả, ông già bắt nạt thanh niên sao?”

Giản Phàm gỡ tấy Cảnh Duệ Uyên rằ, thong thả chỉnh lại cổ áo, quảy lên ngồi đáng hoàng lại: “Hạnh Nhi, đưa luật sư Cảnh về.”

Dương Hồng Hạnh hiểu ý, xe vừa quảy đầu, đạp ga tăng tốc, như muốn nhanh chóng ném luật sư Cảnh đi vậy.

Cảnh Duệ Uyên nhìn cảnh hai bên đường trôi vèo vèo quả trước mặt, như tượng trưng cho thời gian gấp gáp trôi quả, lại vội bám ghế hỏi:” Giản Phàm, cậu không lừa tôi chứ?”

“ Năm kẻ gây án đã bị bắt không sót một ai, từ kẻ tiếp ứng Chu Quản Hồ, người gọi điện thoại Lưu Siêu Thăng, đến nơi giam giữ con tin cũng bị moi rằ, luật sư Cảnh, ông vẫn nghĩ vụ án này thiết kế kín như bưng à? Ông đã thấy giấy thông báo Sở Tú Nữ tử vong chưa? “ Giản Phàm chẳng buồn quảy đầu:

Xe đi càng nhanh Cảnh Duệ Uyên thấy tim càng đập mạnh, mồ hôi như tắm, nếu người còn sống, mọi thứ sẽ thành bong bóng, cảnh sát sẽ truy lùng không ngơi nghỉ, vậy ai sẽ bị ném ra thế mạng? Nếu người còn sống, là nhân chứng ông ta nói dối, bội tín bội nghĩa, vong ân phụ nghĩa ...

Két! Xe phanh gấp Cảnh Duệ Uyên không kịp đề phòng, bị quán tính xô thẳng vào ghế trước, kêu lên đau đớn, lão già hoảng rồi, bò dậy rối rít nói: “ Giản Phàm, chúng ta không oán không thù, chuyện ba năm trước là do Lý Uy an bài tôi, lại có cảnh sát ra mặt, tôi không thể không làm, tôi không có ý là cậu ... Thật đấy.”

“ Tôi cho ông hai lựa chọn. “ Giản Phàm giơ hai ngón tắy, khí thế áp đảo: “ Giao di chúc cho tôi, theo tôi về chi đội, tất cả vẫn còn có thể vãn hồi, hoặc xuống xe ngày bây giờ, mau đi báo cáo cho Thân Bình An, hắn đang ở sân bay.”

“ Chuyện này ...” Luật sư Cảnh giữ được phòng tuyến cuối cùng:

“ Chà, ông vẫn mang tâm lý cầu may, tôi cũng nhìn ra ông có hối hận, có phải chỉ muốn giữ di chúc, để tác thành việc bán Tân Thế Giới, không ngờ Sở Tú Nữ có dự phòng, càng không ngờ lòng người hiểm ác, biến thành bắt cóc vừa mưu sát chứ gì? Ông chú, ông đi quá xâ rồi ... Tôi quen Văn Tú, tôi phải thừa nhận là ông dạy con rất tốt, đó là cô gái tốt, lại tôn sùng chính nghĩa, đợi mai Sở Hỉ Phong đi kiện, tin đồn bay đầy trời, cô ấy sẽ nhìn ông thế nào? Còn nhận người cha như ông không?” Giản Phàm chỉ tấy ra ngoài: “ Lời tôi đã hết, mời luật sư Cảnh, xuống xe đóng cửa lại cho tôi.”

Không xuống, Cảnh Duệ Uyên mặt như tro tàn, ông ta có thể đối diện với mọi thứ, nhưng nghĩ tới bị con gái nhìn với ánh mắt căm thù, run lên: “ Tôi đồng ý, đưa tôi tới chi đội.”

Giản Phàm cũng toát mồ hôi, lão già này mà bước xuống bỏ đi thật thì vụ án chỉ còn cách làm kiểu dở sống dở chin, hỏi gấp:” Di chúc đâu? Đó là thứ duy nhất giúp ông rửa sạch tội đấy.”

“ Ở ngăn bảo hiểm ngân hàng Kiến Thiết!”

Vậy là cái cúc được cởi ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment