“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong bãi đỗ xe Tân Thế Giới còn có vài chiếc xe nằm đó, lần thứ hai thấy chiếc Santana của Cảnh Duệ Uyên, trong đầu Ngô Đích hiện lên mấy dấu hỏi lớn:
Trong nhà, văn phòng, công ty, rồi mấy trà lâu hay tới đều đã tìm rồi, không có dấu hiệu nào của Cảnh Duệ Uyên, giống như Chu Quản Hồ, Lưu Siêu Thăng, cứ vậy lặng lẽ biến mất khỏi thế' gian.
Xem đồng hồ đã là 3 giờ chiều, chuyện ở đồn công an Đại Doanh Bàn vừa xử lý xong. Lý Uyển Như được bác sĩ tư đưa tới bệnh viện, Viên Kỷ Bình bị giáo dục một phen tạm cho về nhà, chuyện này do Sở Hỉ Phong và Phó Vũ Hà cầm đầu gây chuyện, hai người này dễ giải quyết, vấn đề là kẻ đứng sau giờ trò.
Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cùng là một người.
Xe đỗ ở lề đường, đại sảnh Tân Thế Giới vắng vẻ trở thành đối lập rõ ràng với phố xá tấp nập, giống như tòa nhà cũ này so với khu khai phát cách đó không xâ, có chút cảm giác đã quả thời rồi. Giống như còn làm cảnh sát, Ngô Đích theo bản năng nhìn quảnh, cách đó không xâ có hai điểm giám sát giao thông, nếu chưa cởi cảnh phục thì dễ lắm, xem camera giám sát là tra ra ngay, nhưng chuyện đơn giản ấy giờ khó như lên trời.
Công an, bảo an, khác nhau một chữ thôi mà
Có chút hối hận, giống nhiều lần trước kia hoài niệm ngày tháng mặc cảnh phục, không chỉ vì mặc cảnh phục uy phong, càng bởi vì nó đại biểu cho một loại quyền lực, mà giờ dù có đi xe sang, mặc hàng hiệu vẫn không sánh bằng.
Vỗ mạnh vô lăng, nổ máy, phát tiết chán nản trong lòng, có lẽ không phải chỉ vì không tìm thấy Cảnh Duệ Uyên mà càng vì nhớ lại chuyện không muốn nhớ nhất, đúng lúc này một chiếc SUV đen mà hình cảnh thích thoáng quả gương chiếu hậu.
Lòng giật đánh thót, theo dõi?
Đa nghi chăng, SUV cái nào chẳng giống nhau, Ngô Đích an ủi bản thân như thế, nhưng làm cảnh sát vốn đa nghi, ấn camera lùi xe, vừa đi vừa nhìn, quả màn hình 5 inch, nhìn thấy chiếc SUV kia thong thả đi theo, mơ hồ thấy hai người ngồi trong xe.
Ngô Đích tăng tốc đi quả Đại Doanh Bàn, rẽ ngoặt vào đường Giải Phóng, chiếc SUV vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Biến cố bất ngờ làm Ngô Đích tạm thời quen chuyện phiền muộn, thậm chí có chút hưng phấn đợi đối phương bám theo. Từ cảnh sát thành đối tượng bị cảnh sát theo dõi khiến hắn kích thích khó diễn tả, mắt vừa nhìn phía trước, vừa quản sát hai bên, cuối đường là bãi đỗ xe của Siêu thị Hoa Thiên. Nếu là mình an bài theo dõi, xe phía sau đã thông báo cho xe phía trước, đầu đường kia là điểm đổi xe, bố trí ở bãi đỗ xe là hợp lý nhất.
“ Ha ha ha, đúng là thay xe bám theo mình rồi.”
Ngô Đích mỉm cười, chiếc SUV đen đỗ lại ở trước trung tâm thương mại, nhưng không có bất kỳ ai xuống xe, đúng như dự liệu của hắn, một chiếc xe từ bãi đỗ siêu thị đi rằ, mà vừa rồi hắn luôn chú ý nên biết, không có ai lên xe.
Trong lòng có chút đắc ý, mình vẫn chưa lụt nghề đâu, nếu vẫn còn làm cảnh sát, mình chắc chắn ưu tú hơn tuyệt đại đa số.
Có điều vấn đề cũng tới rồi, mình đã bị cảnh sát theo dõi.
Niềm vui nhanh chóng nhạt đi, vì sao lại theo dõi mình? Hỏng, Chu Quản Hồ.
Ngô Đích nghĩ ra khả năng cao nhất kéo mình vào, Chu Quản Hồ là thân tín của Thân Bình An, chặn người tố cáo, thu tiền bẩn cùng với vụ bắt cóc lần này do hắn thuê người làm, mà mình liên hệ với hắn, nếu khiến cảnh sát ngầm giám thị mình, vậy nguyên nhân chỉ có thể vì hắn.
Có điều Chu Quản Hồ chết rồi cơ mà.
Nhưng mình chưa nhìn thấy, tin tức tới từ trung tâm pháp y, liệu có phải giả không?
Ngô Đích bị chính suy nghĩ của mình làm nghi ngờ, chẳng may tin tức về cái chết của hắn có sai sót, thế thì vô số phiền phức sẽ đổ lên đầu mình.
Liên hệ với chuyện Cảnh Duệ Uyên biến mất, càng thấy vấn đề nghiêm trọng, trước mắt thấy một quán cơm mặt tiền rất rộng trên đường Cổ Lâu. Trong tích tắc hắn ra quyết định, rẽ xe không có chút dấu hiệu nào, đỗ xe ở bên quán cơm, mắt nhìn xe theo sau, là chiếc xe Trường Thành, xe hơi khựng một chút, nhưng không dừng mà tiếp tục đi quả chỗ hắn đỗ xe.
Chim non, ứng biến quá kém, chưa gì đã lộ.
Ngô Đích dừng xe là để xác nhận lần cuối, xuống xe giống như lỡ giờ cơm tới ăn một bữa vậy, đi vào đại sảnh hỏi phục vụ, tới phòng bao bên cửa sổ, tùy ý gọi vài món ăn. Phục vụ vừa đi, Ngô Đích chống cằm nhìn cảnh đường phố, chiếc xe Trường Thành lần nữa xuất hiện, đỗ ở cửa hiệu quần áo, vừa vặn có thể quản sát người ra vào quán ăn.
" Chu Quản Hồ khai ra mình rồi sao? Hắn chết rồi mà, chẳng lẽ tin giả, cũng không đúng, tin tức đó đâu phải diện bí mật gì mà
phải giở trò?
Thức ăn đưa lên, Ngô Đích chưa đụng đũa đã thanh toán tiền, còn cho phục vụ những 200, hỏi: “ Chàng trai, nơi này có cửa sau chứ?”
Tất nhiên là có rồi, phục vụ viên đút số tiền bằng ba ngày lương vào túi, không hỏi thêm, tận tình dẫn Ngô Đích vào bếp, đi ra cửa vứt rác ở trong cái ngõ. Ngô Đích chạy nhanh ra đường, bắt tắxi, tới thẳng trung tâm pháp y, chuyện này nhất định phải làm rõ mới được.
Một người mặc cảnh phục từ tòa nhà làm việc chạy rằ, từ xâ vẫy vẫy tấy với bảo vệ, ra hiệu cho Ngô Đích có thể đi vào.
Đây là trung tâm kiểm định pháp y Đại Nguyên, cơ cấu quyền uy, đảm nhận công năng huấn luyện và khám nghiệm pháp y toàn tỉnh, trực thuộc tỉnh, do đây là nơi nhân tài và thiết bị tiên tiến hội tụ, nhiều đại đội , chi đội có trọng án nghi vấn đều giao nơi này kiểm định.
Người đón Ngô Đích là chủ nhiệm Phạm Giang Thanh, một đồng nghiệp cũ mà Ngô Đích vẫn giữ liên hệ, ăn uống lẫn quà cáp không ít, vị chủ nhiệm Phạm nhiệt tình bắt tắy, Ngô Đích không có tâm trạng mà hàn huyên nhiều, khẩn trương kéo hắn sang bên hỏi vội nguồn tin.
Nghe hỏi chuyện này, chủ nghiệm Phạm bất ngờ: “ Chú em, tin tức không thể giả được, người còn nằm trong kho lạnh mà, người trúng 4 phát súng, 1 phát vào tim ... Tư liệu cho thấy là một vị đội trưởng của Cty Bình An ... Này, không phải có chuyện gì chứ, chết thảm lắm.”
“ Bị kẻ thù giết, anh yên tâm, chả lẽ tôi kéo anh vào ... Vậy anh thấy người chưa?” Ngô Đích an ủi một câu rồi hỏi gấp:
“ Thấy rồi, chi đội đặc cảnh tối quả gọi chúng tôi tới lấy người, đã chết 48 tiếng rồi có thấy động tĩnh gì đâu, cậu cẩn thận đấy, nổ súng không phải chuyện nhỏ.” Chủ nhiệm Phạm dặn dò, chứng tỏ quản hệ hai người không tệ:
“ yên tâm không liên quản tới công ty.” Ngô Đích cẩn thận đề xuất: “ Chủ nhiệm Phạm, giúp tôi một việc, cho tôi xem thi thể được không?”
“ Làm gì, không tin tôi à?” Chủ nhiệm Phạm tỏ vẻ không vui:
“ Không phải, đó là một người anh em của tôi, giúp tôi không ít, tôi muốn nhìn lần cuối ... Người đã chết rồi, anh sợ gì? Tôi chỉ nhìn một cái thôi, để công ty còn có chuẩn bị ... Anh giúp tôi chuyện này, nhất định không quên ơn anh.”
Chủ nhiệm Phàm cân nhắc, lý do vớ vẩn chẳng ai tin, nhưng không phải chuyện gì to tát, chỉ nhìn một người chết thôi mà, lặng lẽ gật đầu, đi trước dẫn đường. Hai người tới phòng lạnh ở tầng 5, ký tên, mở cửa, cái mùi formalin xộc vào mặt làm người ta không thoải mái.
Két", khay sắt kéo rằ, cái mặt râu ria lởm
chởm cứng đờ xuất hiện, Ngô Đích chỉ nhìn một cái là biết ngày Chu Quản Hồ.