Ngăn kéo đóng ngày vào, nhìn chưa tới 3 giây Ngô Đích thở phào, không cần kiểm nghiệm pháp y, Chu Quản Hồ chắc chắn chết trong tấy Khổng Tân Cường, sau đó chi đội đặc cảnh mới đi truy bắt Khổng Tân Cường, vậy là không có sơ hở gì.
Vậy thì mình bị theo dõi thật vô lý, Ngô Đích lại nổi lên nghi ngờ: “ Chủ nhiệm Phạm, anh nói khi các anh tới thì hắn đã chết trên 48 tiếng à?”
“ Đúng thế, nhưng chi tiết thì không rõ, báo cáo hiện trường để ở đội trọng án, chuyện này vẫn bảo mật.”
Chết 48 tiếng, là mùng 3, Ngô Đích lẩm bẩm, thời gian không khớp chút nào, chi đội chẳng lý do gì đi giữ 48 tiếng mới giao cho trung tâm, họ không có phòng lạnh, làm gì có đủ điều kiện lưu trữ xác? Không đúng, Chu Quản Hồ chết trước Sở Tú Nữ, thế nào mà thi thể lại mang tới sau một ngày: “ Chủ nhiệm Phạm, vậy thi thể một ngày trước đưa tới cũng để ở đây à?”
Chủ nhiệm Phạm lật xem ghi chép: “ Ừ đúng, ngăn T14, người này thảm hơn, bị thương ở ngực, đầu, muốn xem tự xem đi.”
Ngô Đích đi tới vừa kéo ngăn ra liền "á" một tiếng bịt lấy miệng.
“ Sợ rồi chứ gì, chưa là gì đâu, còn có thi thể kinh khủng hơn kia.” Chủ nhiệm Phạm nghĩ Ngô Đích bị dọa sợ, cười vui vẻ:
Nhưng Ngô Đích ngạc nhiên không phải ở đó, chỉ thi thể hỏi: “ Sao lại là nam, không nhầm chứ?”
“ Nhầm thế nào được?” Chủ nhiệm Phạm cho xem đánh dấu, Sở Tú Nữ, nam, 3 2 tuổi:
Chát! Ngô Đích vỗ trán bừng tỉnh, tức thì chuyện ký kết gặp bất trắc, Lưu Siêu Thăng xảy ra chuyện, Cảnh Duệ Uyên mất tích đều được giải thích hợp lý, Sở Tú Nữ không chết, chẳng trách mình lọt vào tầm ngắm.
Hỏng, sai một chiêu, thuả trắng bàn, Ngô Đích quên cả cáo biệt, hoảng loạn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa rút điện thoại.
“ Chủ tịch Thân, tôi đang ở trung tâm pháp y, tin tức sai lầm, mục tiêu khả năng còn sống ... Tạm thời tôi chưa rõ, ngăn để xác ghi tên cô tắ, nhưng xác bên trong không phải ... Cảnh sát không thường dùng thủ đoạn này, như vậy chứng tỏ có chuyện rồi, tôi cũng đã bị cảnh sát giám thị.”
“ Tôi biết rồi ... Gác các chuyện khác lại đi, ông Giản sắp xuống máy bay, giờ tập trung lực lượng vào chuyện ký kết, cậu triệu tập người tới, xử lý mấy tên cổ đông gây chuyện đi, không trì hoãn được nữa ..” Ngoài sảnh chờ san bay, Thân Bình An đã nghe thấy thông báo chuyến bay hạ cánh, cúp máy, cơ mặt co giật mất kiểm soát, không ngờ chuyện đơn giản lại biến thành phức tạp như thế:
Chiếc Boeing vừa đáp xuống đất, một đám lãnh đạo liền xuất hiện, phó thị trưởng Thẩm, cũng với người đứng đầu cơ cấu mời gọi đầu tư, quản lý xí nghiệp, cùng nhân viên ban ngoại giao tỉnh và nhân vật máu mặt trong thương trường.
Thân Bình An bất an đợi trong đám đông, ở trường hợp này, mỗi người phải giữ đúng vị trí bản thân, từ ví trí có thể nhìn ra ai là lãnh đạo, ai là tùy tùng.
Nói ra thì đi đón thế này phô trương quá, có điều biết sao, ai bảo người ta có tiền? Nếu không phải ông Giản nguyên quán ở huyện Ô Long, Đại Nguyên, người ta đã chẳng thèm đến. Thân Bình An vài phần hâm mộ, vài phần đố kỵ, hắn xem cảnh tuyển dụng của Phú Sĩ Tiệp rồi, lương có một hai nghìn mà chen lấn vỡ đầu, yêu nước cái gì chứ, chẳng quả nhắm vào sức lao động giá rẻ trong nước mà thôi, vừa kiếm tiền lại được danh, quá lãi.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, là Giản Hoài Ngọc, tuổi quả trung niên, hơi mập, được một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp khoác tắy, vẫy tấy với mọi người, đám đông có tiếng thì phầm, bà Giản thật xinh đẹp ... Lãnh đạo ra hiệu, phóng viên có trật tự đi tới chụp ảnh tắnh tách. Lại nhân vật bất phàm xuất hiện, một ông già ngồi trên xe lăn, vợ chồng Giản Hoài Ngọc hiếu thuận đích thân đẩy ông già tóc trắng bạc phơ, đám đông khom lưng khúm núm hỏi thăm. Đó là Giản Liệt Sơn, sinh ra lớn lên ở Đại Nguyên, kỳ thực toàn bộ số tài sản khổng lồ là của ông, người con cả Giản Hoài Ngọc chỉ là đại diện quản lý thôi ...
Tiếp đón ngắn ngủi long trọng, người lần lượt lên xe bắt đầu hành trình bố trí tỉ mỉ, Thân Bình An đứng ngồi không yên, mãi mới kiếm được cơ hội đi tới bên xe phó thị trưởng Thẩm khẽ gõ cửa kính, cửa mở ra nhanh chóng đi lên.
Đội xe đi lên đường sân bay, có xe cảnh sát mở đường, quy cách ngang đón quản lớn Bắc Kinh tới.
Thân Bình An tâm tư không ở mấy chuyện này, lên xe một cái nhỏ giọng nói: “ Phó thị trưởng Thẩm, có chuyện nhỏ làm phiền anh
“ Ha ha ha, chuyện gì mà lại làm khó được chủ tịch Thân vậy?” Tâm tình phó thị trưởng Thẩm cực tốt, chính nhờ chính tích đưa được Giản Hoài Ngọc tới đầu tư mà ông ta leo lên vị trí này, giờ người ta mang cả cha tới, xem chừng sẽ có kế hoạch không nhỏ, làm sao chẳng vui:
“ Chuyện ký hợp đồng với Tân Thế Giới lại bị phá hỏng.”
“ Cái gì?” Mặt phó thị trưởng Thầm tích tắc trầm xuống, từ giọng điệu khách khí biến thành ra lệnh: “ Nói đi, ngắn gọn thôi.”
Thân Bình An kể lại chuyện xảy rằ, phó thị trưởng Thẩm nhíu mày khó chịu hơn cả nghe có người vây công chính phủ, trầm ngâm hồi lâu, đưa ngón tấy trỏ gõ trán:” Lão Thân, anh càng ngày càng đi xuống ... Chỉ một mảnh đất mà cả năm trời không xử lý được, một công ty lớn mà không bằng cả tổ dân phố, tôi phải nói anh thế nào đây?”
“ Phó thị trưởng Thẩm, lần này tôi làm theo pháp luật, mời cả luật sư đáng hoàng, ai ngờ làm việc chính đáng lại khó như thế .” Thân
Bình An làm vẻ mặt khó xử, thực chất ông ta đang muốn dồn áp lực lên phó trị trưởng Thẩm, chuyện này là lợi ích của chung, vậy mà chỉ ông ta bỏ công bỏ sức là sao, lãnh đạo muốn hưởng lợi lộc trong đó thì nhúc nhích cái mông đi chứ, đừng tưởng là ngồi không hưởng lợi:
Phó thị trưởng Thẩm cắt ngang lời kể khổ của ông tắ:” Nói khó với tôi cũng vô ích, các anh muốn hợp tác với Phú Sĩ Tiệp thì phải có cái gì đó thực chất chứ?”
“ Nhưng ký kết không thành, cảnh sát lại gây trở ngại khắp nơi, tôi ..” Thân Bình An thầm mắng đồ trơn như trách:
“ Ký kết quản trọng vậy sao? Nhất định phải mở hội nghị cổ đông à?” Phó thị trưởng Thẩm lại lần nữa cắt lời, nhưng lời nói lần này hàm ý không tầm thường:
“ Ý anh là?” Thân Bình An chưa lĩnh ngộ được thâm ý của lãnh đạo:
“ Chỉ một chữ ký trên nghị quyết thôi mà, sao phải tụ tập vào một chỗ, soạn thảo nghị quyết, lần lượt từng cổ đông ký lên, ai dám nói là phi pháp? ... Hiểu không? Bất kể là thế nào một khi đoàn tàu cao tốc kiến thiết đã lên đường, sẽ không có thứ gì ngăn cản được nó.”
Đúng là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài tỉnh táo, nhãn quảng và khí phách lãnh đạo có khác, chỉ hời hợt vài câu Thân Bình An mừng ra mặt, vỗ trán mắng bản thân hồ đồ, chuyện này vốn nên trực tiếp như thế, dẫn mấy người tới nhà đám cổ đông kia, chẳng lẽ chúng dám không ký à?
“ Sáng mai sẽ cử hành lễ công bố hạng mục ở khách sạn Ngũ Châu, giờ ngày cả ngân hàng cũng sợ bỏ lỡ hạng mục này, tôi chỉ cần kết quả, không nhìn quá trình, có vấn đề gì không?” Phó thị trưởng Thẩm nhìn Thân Bình an giống quản tâm khích lệ:
“ Không thành vấn đề.” Thân Bình An không cần suy nghĩ, gật mạnh đầu rất tự tin: