“ Theo như kết quả thẩm vấn Cảnh Duệ Uyên, xác nhận tình hình chúng ta nắm được ... Tôi làm một sơ đồ phác thảo mối quản hệ xã hội và cổ đông của Cty Ẩm thực giải trí Tân Thế' Giới ...” Dương Phong nối laptop với máy chiếu, chiếu lên phông trắng chiếu lên tường:
Sở Thành Nhiên 51% cổ phần, kế thừa là Sở Tú Nữ, Lý Uyển Như, rắc rối trong đó không phải nói, trực tiếp gây ra vụ án này. Sở Hỉ Phong 20% cổ phần, trong đó 11% cho con trai, lại lấy một phần thế' chấp ngân hàng, vay hơn 1000 vạn. Theo tiết lộ của Cảnh Duệ Uyên là đầu tư vào chứng khoán, đã bị mắc kẹt. Hằng Ích 24%, công ty vô danh giờ đã rõ là do Thân Bình An đừng sau lưng. Không chỉ thế, phó tổng giám đốc và tổng giám tài vụ của Hằng Ích là Vu Hướng Dương thân thích chủ nhiệm Vu văn phòng thành ủy và Phương Tuyết Dao là em vợ của phó thị trưởng Thẩm Vinh Quý, chính là đôi nam nữ xuất hiện ở đại hội cổ đông. Trong đám người này ngày cả Viên Kỷ Bình chiếm 5% cũng không phải kẻ vừa, nhìn hắn dính líu với cả Lý Uyển Như và Phó Vũ Hà là thấy.
Chuyện này nói đơn giản chút là trong nhà bất hòa, người ngoài ức hiếp, Hằng Ích liên hiệp với Phú Sĩ Tiệp, chuẩn bị mua Tân Thế Giới với giá thấp, sau đó khai phát kiếm khoản lớn, luật sư Cảnh không rõ chi tiết.
Dương Phong ngữ điệu rõ ràng giới thiệu xong, có chút mập mờ nói: “ Chủ nhiệm, vụ án này tôi thấy càng ngày càng quỷ dị, hình như ..”
“ Quỷ dị?” Giản Phàm không hiểu dụng ý của Dương Phong khi dùng từ này:
“ Anh không thấy sao, giống như mọi thứ phơi bày trước bắt, lòng Tư Mã Chiêu ai cũng hiểu, ai cũng biết kẻ gây họa là ai ... Nhưng nói đi nói lại, chúng ta không có chứng cứ gì cả.” Dương Phong nói tới vấn đề nghiêm trọng, toàn bộ tình tiết chỉ về phía Thân Bình An, nhưng chỉ có lời khai không có chứng cứ, người ta dễ dàng bẻ gãy, huống hồ theo như lời Cảnh Duệ Uyên vừa khai, Thân Bình An tựa hồ chưa phải kẻ đứng sau cuối cùng:
Nước rất sâu, dính tới cả em vợ lãnh đạo, không phải là khó tra, mà e là không thể tra.
“ Không phải là không có gì, chúng ta có di chúc của Sở Thành Nhiên, trên đó ghi rõ toàn bộ cổ phần công ty để lại Sở Tú Nữ, biệt thự và chứng khoán có giá trị để lại cho Lý Uyển Như, bọn chúng chẳng lẽ còn có thể công khai cướp đoạt?” Giản Phàm nói tới đó có chút tức giận vỗ bàn, coi mình thành chi đội trưởng nói chuyện nói: “ Tôi kiến nghị trực tiếp bắt Ngô Đích và Thân Bình An.”
Chủ nhiệm Cao không để bụng thái độ của y: “ Giản Phàm, hai người này không giống những người khác, bối cảnh sâu thế nào chúng ta chưa nhìn thấu, không có chứng cứ xác thực đã bắt, dễ khiến chúng ta lầm vào thế bị động, huống hồ hạng mục này đã liên quản tới Hoa kiều về nước, càng không thể hành động tùy tiện ... Chẳng lẽ chúng ta bắt về có thể lừa chúng khai mình lập kế hoạch giết người?”
Đương nhiên là không, nghe ra ý ông ta muốn đánh chống rút lui, giọng Giản Phàm cao hơn mấy phần:” Thủ đoạn hình sự đâu? Chẳng lẽ dùng đối phó với bọn trộm vặt thôi? Còn không dám đụng tới kẻ đại gian đại ác? Vụ án đã rõ ràng tới mức này, không áp dụng biện pháp, chẳng lẽ đợi chúng đi tự thú?”
Câu này hỏi trúng tâm lý của mọi người, nhưng đáp án rõ ràng, nếu là người bình thường sớm bị bắt về rồi, đâu tới lượt người ngoài cuộc như Giản Phàm lắm lời.
Ánh mắt quái dị của mọi người làm Giản Phàm tỉnh lại, mình nhập tâm quá rồi, quên mất mình có còn là cảnh sát nữa đâu, không ở vị trí nói câu này, vỗ trán tự trào: “ Tôi hiểu cố kỵ của mọi người, nhưng tôi không chịu nổi cách xử lý này, được, tôi đồng ý kết án, kết án ngày hôm nay ... A, đúng rồi, lời tôi làm gì có giá trị gì, tôi không đồng ý cũng kết án thì cũng thôi.”
Rõ ràng lời giận dỗi, khiến chủ nhiệm Điêu càng khó xử, Tần Cao Phong nói vào: “ Mọi người đứng trách, anh chàng này tuy phá án chẳng ai bằng, nhưng chính trị không đủ thành thục, năm xưa nổi giận cởi cảnh phục bỏ đi, giờ chưa phất tấy bỏ đi đã là tiến bộ rồi.”
Mấy vị xung quảnh bật cười, Giản Phàm không cười, lườm Tần Cao Phong một cái, xem ra trước kia nhìn hắn chướng mắt là chính xác, bao năm quả vẫn chướng mắt như thế.
Liên tục mấy ngày kề vài tác chiến, mọi người ít nhiều kiến lập lên sự tín nhiệm, đối với Giản Phàm mà nói, ai cũng tôn trọng, dù thi thoảng phát ngôn không đúng mực, hành vi vượt quy củ, không ảnh hưởng tới sự khách khí của mọi người với y.
Dương Phong lên tiếng chỉ ngày vấn đề:” Giản Phàm, nếu Sở Tú Nữ mà khỏe mạnh thì dễ dàng rồi, nhưng cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, chúng ta không thể che đậy được lâu, sớm muộn cũng phải thông báo giả quyến, khi đó chuyện cổ phần trong nhà họ, liên quản gì tới chúng tắ.”
“ Dù Sở Tú Nữ có tỉnh lại, chúng ta chỉ có thể ngăn cản hạng mục kia thôi.” Lão Mạnh chán nản bổ xung:” Tôi cho rằng cô ấy cùng lắm nhận ra Chu Quản Hồ, nhưng hắn đã chết rồi, toàn bộ chứng cứ của chúng ta mới chỉ vẻn vẹn hạn chế trong vụ bắt cóc, mở rộng ra chỉ có lời khai của Lưu Siêu Thăng và Cạnh Duệ Uyên, bằng vào khẩu cung, đừng nói định tội, ngày tạm giam hình sự còn khó.”
Nói tóm lại là khó.
“ Ha ha ha, ít nhất hiện giờ đã chứng minh được phán đoán đây là phương thức gây án phân tầng của Giản Phàm là hoàn toàn đúng mà.” Tần Cao Phong tựa hồ cổ vũ Giản Phàm:
“ Được rồi, đội trưởng Tần, anh định ám chỉ gì thì nói đi.” Giản Phàm nói vài phần khinh bỉ, thấy người khác ngạc nhiên thì giải thích: “ Anh ta không khen ai bao giờ đâu, một khi khen, thế nào cũng chẳng có gì hay ho phía sau.”
Quả nhiên Tần Cao Phong không phủ định: “ Được, vậy tôi nói thẳng, trong mắt cậu chỉ có vụ án, mà không nghĩ tới biến số xung quảnh, không cân nhắc bối cảnh vụ án có thể gây ra ảnh hưởng gì.”
“ Đội trưởng Tần, anh còn muốn tôi thành chính trị giả hay sao? Nếu tôi cân nhắc tới mấy cái hậu quả đó thì vụ án treo năm xưa tôi chẳng thèm dính vào, anh và bí thư Ngũ chẳng lừa được tôi.” Giản Phàm bực mình phất tấy cắt lời: “ Được, hiểu ý anh rồi, tôi cân nhắc tới toàn cục nhé, giờ vụ án dính tới em vợ lãnh đạo, dính tới Hoa Kiều yêu nước, vậy là không ai làm gì nổi rồi, chúng ta khỏi nghĩ nữa, giải tán về nhà ngủ cho khỏe. Lần sau chúng lại muốn giết ai hại ai cứ thoải mái mà làm, đúng không?”
“ Bao năm rồi mà cậu vẫn không biết nhìn từ đại cục, khuyết điểm lớn nhất của cậu là quà kiêu ngạo, coi mình là trung tâm, đừng quên còn có bao nhiêu cảnh sát, cậu không làm được, sợ người không có người khác làm sao?”
“ Vậy là anh định làm sao? Thế thì đỡ cho tôi quá.” Giản Phàm muốn đánh cho tên này một trận, có điều mình không đánh nổi thứ súc sinh cao trên mét chín, đợi đấy, lão tử trẻ hơn, đợi khi già từ từ tính xổ:
Đột nhiên khóe mắt phát hiện Tần Cao Phong và chủ nhiệm Điêu nhìn nhau cười rất ái muội, nhìn rất khó chịu, chợt nhớ, mấy ngày quả toàn là đội đặc cảnh bận rộn, Tần Cao Phong thi thoảng lượn lờ ra vào chẳng làm gì hết, chẳng lẽ con khỉ đột này có an bài gì đó?
Đang suy nghĩ thì có điện thoại, Dương Phong đưa lên tai nghe vài câu nói vội: “ Nhà Sở Hỉ Phong bị tập kích, khả năng xảy ra chuyện rồi, điểm quản sát của chúng ta phát hiện mười mấy người.”
“ Cái gì?” Chủ nhiệm Điêu tức giận vỗ bàn: “ Không còn coi vương pháp ra gì nữa rồi, đi, chúng ta xem kẻ nào nhảy rằ.”